Nếu Mộ Uyển Nhu còn không biết trời cao đất rộng, tới cửa trêu chọc một lần nữa, cậu không ngại tự mình xử lý.
Miễn cho chướng mắt!
Mộ Nhã Triết không biết rằng cậu đã tra đến chỗ kia.
Cậu giữ Mộ Uyển Nhu lại là vì kế hoạch của cậu.
Hơn nữa, chí ít là hiện tại, cậu sẽ không để cho Vân Thi Thi trở lại Nhà họ Mộ.
Đối với việc này, anh không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: "Con yên tâm, cha sẽ xử lý tốt."
"Mộ Nhã Triết, chú đừng để con mình quá thất vọng...!" Vân Thiên Hữu nhíu mày, coi như hài lòng với câu trả lời của anh.
Cúp điện thoại, lúc Vân Thiên Hữu đi ra khỏi thư phòng, Vân Thi Thi đã nấu xong cơm cho cậu.
Hoàn toàn không hay biết một chuyện kinh tâm động phách mới xảy ra, Vân Thi Thi gặp Hữu Hữu đi ra từ thư phòng, lập tức gọi: "Hữu Hữu, tới ăn bữa tối!"
"Vâng ~!"
Vân Thi Thi hiếm khi xuống bếp, trong lòng Hữu Hữu vô cùng cảm động.
Đến trước bàn ăn, nhìn thấy hai chén mì ăn liền trên bàn, trên mặt Hữu Hữu đầy hắc tuyết, khóe môi mím chặt.
"Đây là cái gì?"
"Mì." Vân Thi Thi quẫn bách nói.
"Trên mì là đống gì?" Vẻ mặt Hữu Hữu cứng nhắc chỉ một đống vàng vàng không rõ là gì ở bên trên sợi mì.
Vân Thi Thi khẩn trương nói: "Trứng chần nước sôi, lúc nấu có chút sơ ý để lửa to
"Còn cái này..." Hữu Hữu gảy gảy đũa, một ít thịt nổi lên trên mặt nước.
"Thịt chân giò thái hạt lựu để thêm ngon miệng." Vân Thi Thi giải thích.
...
Hữu Hữu im lặng.
"Mẹ..."
"Làm đơn giản thôi! Hơn nữa mì ăn liền cũng là mỹ vị! Hữu Hữu đừng đổ đi, mẹ làm rất vất vả!" Vẻ mặt Vân Thi Thi áy náy, hai tay tạo thành chữ thập cầu xin tha thứ.
"Mẹ, trình độ nấu cơm của mẹ như vậy không sợ không gả được ra ngoài sao?"
Vân Thi Thi không chút nghĩ ngợi nói: "Không sợ nha."
"Gì ạ? Vì sao?" Hữu Hữu ngồi xuống trước bàn, có chút tò mò hỏi.
"Bởi vì Hữu Hữu nấu cơm rất ngon. Người nào cưới mẹ, chính là phúc của người đó!” Vân Thi Thi đắc ý nói.
Hữu Hữu đỏ mặt, oán trách một câu: "Mẹ thật xấu!"
Bữa tối chỉ có mì ăn liền, thêm trứng chần nước sôi, một ít thịt thái hạt lựu, trông có vẻ giản dị.
Có thể là do cô đã lâu không xuống bếp, vào phòng bếp lại không có hứng liền kiếm hai cái bát làm mì ăn.
Châm chọc thì có châm chọc, nhưng một giọt nước súp mì cuối cùng Hữu Hữu cũng không bỏ sót.
Ai bảo là do người mẹ thân ái của cậu nấu chứ?
Mặc dù trứng tráng không được như ý, nhưng dù sao cũng là mẹ nấu, cậu sẽ không bắt bẻ nhiều.
Vân Thi Thi có chút áy náy, nói: "Hữu Hữu, có phải mẹ không làm tròn trách nhiệm không? Lại nấu mì ăn liền cho con."
Hữu hữu nói một câu đầy ẩn ý: "Mẹ còn tự mình hiểu được?"
Vân Thi Thi im lặng: "..."
"Được rồi, con tha thứ cho mẹ." Hữu Hữu đặt bát đũa xuống, nâng mắt nhìn cô mỉm cười nói: "Mẹ chỉ cần xinh đẹp như hoa, Hữu Hữu sẽ kiếm tiền nuôi gia đình!"
"Con mới bảy tuổi! Sao có thể kiếm tiền nuôi gia đình?" Vân Thi Thi bị cậu chọc cho buồn cười.
"Nếu con nói con có thể?" Vân Thiên Hữu bỗng nhiên hỏi một câu.
"Hử?" Vân Thi Thi không hiểu ý cậu nói.
"Thôi, mẹ thật ngốc." Vân Thiên Hữu Hữu vẫn không đủ dũng khí thẳng thắn toàn bộ với mẹ.
Thôi để qua một thời gian ngắn nữa đi!
Khi tìm được cơ hổi thích hợp cậu sẽ thẳng thắn với mẹ.
Nếu không, cậu thật sự lo lắng người mẹ ngốc nghếch của cậu sẽ không thể tiêu hóa được.