Ánh mắt không khỏi bị hấp dẫn bởi sợi dây chuyền kim cương tinh xảo, được tỉ mỉ tạo hình thành kiểu dáng của sao băng, vừa liếc mắt một cái, loá mắt tựa như sao băng.
Vân Thi Thi hơi kinh ngạc, nâng mắt.
Chẳng biết Mộ Nhã Triết đã vòng ra sau lưng cô lúc nào.
Anh mặc áo sơmi đen, tóc đen mềm mại gọn dàng, khuôn mặt đẹp trai anh khí bức người, một đôi sâu sắc hấp dẫn, ánh mắt lẳng lặng dừng trên người cô.
Trong ánh mắt vốn cao ngạo mà trong veo lạnh lùng hiện lên dịu dàng chưa từng có.
Một phần dịu dàng đáng quý này, giống như có thể hòa tan cả sông băng rét lạnh nhất trên đời vậy.
Vân Thi Thi kinh ngạc một phen, chẳng lẽ, sao băng vừa xẹt qua trong màn ảnh, chính là sợi dây chuyền kim cương này sao?
Trong lòng cô biết rõ mọi chuyện đêm nay, có lẽ là "niềm vui bất ngờ" mà người đàn ông này cố ý sắp xếp?
Nhưng điều khiến cô sợ hãi là, cô không biết người đàn ông này thế nhưng lại hao phí thời gian cho một cuộc hẹn.
Trong nhận thức của cô, thời gian của anh nên cực kỳ quý giá, nắm trong tay tập đoàn tài chính Đế Thăng to như vậy, nên kiếm tỷ bạc một ngày!
Nhưng...
Cứ việc đã có chuẩn bị tâm lý, lại vẫn không nghĩ tới, anh sẽ chuẩn bị mọi thứ vì cô.
Lúc này, cô đã hơi hồ đồ rồi.
Chẳng lẽ, là vì chuyện tối qua, anh tự biết đã làm quá, cho nên chuẩn bị cuộc hẹn bí mật này, muốn khiến cô vui vẻ, tháo bỏ ngăn cách giữa hai người vì chuyện hôm qua?
Cô không phải không biết, người đàn ông này cao ngạo cỡ nào.
Cô là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất của anh.
Cũng là người phụ nữ anh bằng lòng chiều chuộng.
Trong chuyện hẹn hò này, anh chưa bao giờ phí sức như vậy.
Đây, là lần đầu tiên của anh đó.
Cứ việc lần hẹn hò này có nhiều chỗ tham khảo ý kiến của Mẫn Vũ, anh không biết nên suy đoán lòng của một người phụ nữ như thế nào.
Cô thích cái gì?
Không thích cái gì?
Anh đều không thể hiểu hết, chỉ có thể dựa vào đề nghị của Mẫn Vũ, mò mẫn từng chút một.
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô, tầm mắt rơi vào trên người cô, chỉ thấy đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cô hơi ngạc nhiên mà nhìn dây chuyền kim cương buông xuống từ tay tay anh.
Người đàn ông này, tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ, chẳng lẽ, là vì chuyện xảy ra tối qua, cảm thấy áy náy? Cho nên mới làm những việc này để bù đắp?
Vân Thi Thi âm thầm oán thầm, thường thường hơi hơi nhướng mắt, đánh giá thần sắc của Mộ Nhã Triết.
"Thích?" Anh hơi hơi mở miệng, giọng nói trầm trầm.
Vân Thi Thi cũng không có nói, trong ánh mắt nhìn anh ẩn chứa giận dữ, cô nghĩ đến ngày hôm qua người đàn ông này cuối cùng ác liệt bao nhiêu, vừa nhìn thấy anh, trong lòng đã nổi lên hờn giận.
Nhưng mắt lại rơi vào sợi dây chuyền xinh đẹp cơ hồ khiến người ta hít thở không thông này, mặc dù khóe môi của cô cố gắng muốn duy trì độ cung trong veo lạnh lùng, lại vẫn hiện ra vẻ kinh ngạc vui mừng như cũ, khóe môi không thể khống chế mà hơi cong lên.
Mộ Nhã Triết đánh giá ánh sáng mềm mại trong mắt cô, nói vậy, đại để là cô thích phần kinh hỉ này rồi! Dù là người phụ nữ nào, đối mặt với kinh ngạc như vậy, hẳn là mất đi sức chống cự!
Bởi vậy, anh tiện thể ôm bờ vai cô, xoay người cô lại, muốn đeo sợi dây chuyền kim cương này cho cô.
Bỗng nhiên Vân Thi Thi lại tránh khỏi động tác của anh, vì một phần thân mật này của anh, trên mặt của cô lập tức khôi phục vẻ lãnh đạm.
Trong mắt anh, đây nghiễm nhiên là cô vẫn đang giận rồi!
"Không thích?" Mộ Nhã Triết mở miệng, giống như là đang hỏi ý kiến của cô.
Khóe mắt Vân Thi Thi liếc mắt sợi dây chuyền nằm ngang trong lòng bàn tay anh một cái, lạnh lùng lắc lắc đầu!
Anh cũng quá ngây thơ rồi!