Cô quật cường làm trái lương tâm, làm sao anh lại không nhìn ra.
Người phụ nữ này, rõ ràng là trong lòng còn đang giận anh!
Theo ánh mắt mới vừa rồi của cô, rõ ràng là vô cùng thích sợi dây chuyền này.
Rõ ràng là đang làm kiêu với anh.
Khóe môi Mộ Nhã Triết cong lên, vì thế nói: "Em không thích, anh sẽ ném nó đi."
Dứt lời, cũng không cô có chỗ phản ứng, Mộ Nhã Triết sải bước đi đến bên cạnh tay vịn đài ngắm cảnh, dùng lực ném dây chuyền đang cầm trong tay xuống hồ!
Đài ngắm cảnh cách bờ hồ rất gần.
Cánh tay anh mạnh mẽ tự nhiên mang theo sức mạnh không thể khinh thường, vừa ném, trong chớp mắt dây chuyền đã không thấy tung tích rồi!
Vân Thi Thi chuyển mắt, vừa lúc trông thấy động tác này của anh, ngẩn ra, lập tức bất chấp duy trì vẻ rụt rè trên mặt, khẩn trương đi đến bên cạnh anh, nhìn theo hướng anh ném đi, lại làm thế nào cũng không nhìn thấy nữa!
Trong lòng lập tức phẫn nộ.
Vẻ mặt hờn giận Vân Thi Thi cắn cánh môi, xoay người dùng lực đẩy anh một phen.
"Anh làm gì vậy?"
"Hả? Anh làm sao vậy?"
Mộ Nhã Triết dùng vẻ mặt vô tội địa nhìn cô, giống như rất mờ mịt, không rõ ý của cô.
"Anh thật kì lạ, vứt dây chuyền của em xuống hồ, anh rất vui hả?" Trong mắt Vân Thi Thi nổi lên xấu hổ và giận dữ.
"Em nói không thích."
Giọng nói Mộ Nhã Triết hơi trầm xuống, ánh mắt sâu sắc như không tiếng động nhắc nhở cô, là vì cô không thích sợi dây chuyền này, anh mới ném nó xuống.
Vân Thi Thi nghẹn lời: "Em không thích thì anh lập tức vứt đi sao?"
"Em không thích, thì nó đã mất giá trị." Người đàn ông hơi hơi nâng cằm dưới kiêu căng lên, nói rất đương nhiên.
Giống như giá trị sợi dây chuyền này cũng không tính bằng giá tiền chế tạo nó ra.
Mà xem cô có thích hay không để đong đếm.
Nếu cô không thích, như vậy, hiển nhiên sợi dây chuyền này đã mất giá trị.
Một thứ không có giá trị, bỏ đi cũng không đáng tiếc.
Mày Vân Thi Thi nhíu thật sâu, vừa bực mình vừa buồn cười.
Cô nói cô không thích, thì thật sự không thích sao?
Trên thực tế, trong lòng cô thật sự rất thích sợi dây chuyền này, cảm thấy nó rất đẹp, nhưng cô chỉ là không nghĩ dễ dàng tha thứ cho anh như vậy!
Sao anh lạu... không hiểu tâm tư phụ nữ như vậy chứ?
Thật ra cô vô cùng thích sợi dây chuyền này mà.
Vô cùng thích.
Nhìn ra được, anh đã cẩn thận lựa chọn, dù là cắt hay là mài, mỗi một góc độ đều vô cùng tinh xảo, giá trị chế tạo nhất định rất xa xỉ!
Anh tỉ mỉ địa chuẩn bị một món quà bất ngờ như vậy cho cô, mà cô chỉ hi vọng anh có thể tỏ thái độ về cách cư xử của anh tối qua.
Dù cho, chỉ là một câu xin lỗi, cô cũng sẽ vô cùng hưởng thụ.
Nhưng anh nhất định phải ngạo mạn như vậy.
Đơn giản chỉ là một câu khẩu thị tâm phi "Không thích" của cô, sợi dây chuyền đắt giá như thế, anh nói ném thì ném!
Quan trọng là..., cô thật sự rất vừa lòng.
Mặt Vân Thi Thi không chút thay đổi trừng anh, vừa giận vừa hờn, đơn giản nghiêng đầu đi, không muốn để ý tới anh nữa!
Cô dỗi xoay người sang chỗ khác, không thèm liếc anh một cái, mím môi nhìn mặt hồ bình tĩnh, trong lòng lại dậy sóng, bị tức không nhẹ.
Mộ Nhã Triết thấy vậy, hơi hơi bật cười, đi ra sau lưng cô.
Một đôi thon dài chân dài đến gần làn váy của cô.
Vân Thi Thi nghiêng đầu sang chỗ khác, mím môi trợn mắt nhìn anh, ánh mắt giống như đang cảnh cáo anh nên giữ một khoảng cách với cô.
Hiển nhiên cơn giận còn sót lại chưa biến mất.
Mộ Nhã Triết bật cười, biết giờ phút này chắc chắn cô rất tức giận, chẳng những không chịu cách xa cô, mà dán lại càng gần.
Anh hơi hơi cúi người, cằm nhẹ nhàng đặt trên cổ cô, đôi môi mờ ám phất qua gương mặt cô."Sao vậy, vẫn tức giận?"