Cô căng thẳng nhìn anh chăm chú, không bỏ sót bất cứ sự biến chuyển nào trên khuôn mặt anh.
Mộ Nhã Triết nhíu mày, cũng không hề giấu diếm: "Ừ."
"Có phải là nói, lúc em học đại học thì được người ta bao nuôi..." Vân Thi Thi lại thăm dò.
Mộ Nhã Triết lại nhíu mày: "Ừ."
"Vậy anh..." Vân Thi Thi bối rối, đột nhiên hỏi: "Anh tin sao?"
"Em nghĩ thế nào?"
Mộ Nhã Triết đương nhiên cảm thấy câu hỏi của cô rất thừa thãi.
"Em cảm thấy anh sẽ không tin." Vân Thi Thi nói.
"Mấy lời bịa đặt vụng về như thế cũng chỉ có người ngu dốt, chỉ số thông minh có vấn đề mới tin được." Mộ Nhã Triết thẳng thắn nói.
Vân Thi Thi cười: "Đúng vậy, nhưng mà..."
Đang nói giữa chừng lại đột ngột im lặng, Vân Thi Thi bỗng nhiên phản ứng kịp, vừa rồi anh nói lời đó chính là đang chê bai chỉ số thông minh của cô, ý cười trên mặt bỗng nhiên rút đi, có chút tức giận trừng mắt với anh, thấy khóe môi anh thấp thoáng ý cười không hề che giấu, cô bất mãn: "Này! Sao anh lại chê cười em chứ?"
"Anh chê cười em lúc nào?"
"Vừa rồi anh nói chỉ số thông minh của em có vấn đề."
"Đây là sự thật, cô nàng ngốc nghếch ạ."
Mộ Nhã Triết cảm thấy cung phản xạ của cô quá dài, phản ứng chậm như vậy!
"Em đâu có ngốc nghếch!" Vân Thi Thi biện hộ cho chính mình: "Nếu như em ngốc nghếch thì sao có thể sinh ra một bảo bối thông minh như Hữu Hữu chứ?"
Hữu Hữu trốn ở góc tường nghe được lời này thì cảm thấy rất thỏa mãn, đứng thẳng người lên, vuốt tóc sang một bên mỉm cười.
Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh liếc cậu một cái, cảm thấy cậu em trai này thật là đỏm dáng!
Trên sô pha, Mộ Nhã Triết lại nghiêm túc hỏi lại: "Em khẳng định, thằng bé là di truyền gen của em?"
"Không phải thế thì thế nào?"
"Nếu như em không ngốc nghếch, có lẽ Hữu Hữu còn thông minh hơn nữa đấy!" Mộ Nhã Triết nói lời từ đáy lòng.
Vân Thi Thi bị đả kích nặng nề, tủi thân nhăn mặt, chu miệng lên: "Em đâu có ngốc nghếch, rõ ràng là em rất thông minh, có được không hả?"
"..."
"Khen em đi mà! Mau khen em thông minh đi!" Vân Thi Thi không chịu thua, tiếp tục làm loạn trong lòng anh, nắm tay đấm nhẹ lên ngực anh.
Như thế này quả thực là đang làm nũng với anh rồi!
Chẳng mấy khi cô làm nũng, nhưng đã làm nũng thì liền rất ra dáng.
Người đàn ông chẳng mấy chốc mà phải chịu thua.
"Được được được, em thông minh." Mộ Nhã Triết cũng không chấp nhặt với cô, vừa dỗ dành vừa vỗ về cô.
"Anh nói lời trái với lương tâm...!"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Thi Thi, Mộ Nhã Triết liền tiến sát lại cọ cọ chóp mũi cô, một nụ hôn lập tức rơi lên khóe môi cô, đôi mắt sâu nhìn thẳng vào mắt cô.
"Chính là thích sự ngốc nghếch của em."
Chính là thích dáng vẻ vô cùng ngây thơ của cô, đúng là khiến cho người ta yêu mến, cứ như thể thưởng thức thế nào cũng không đủ!
Vân Thi Thi bị lời của anh làm cho mặt đỏ tim đập, lúc này hơi nín thở, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, bị hơi thở quen thuộc của anh làm cho tim đập loạn nhịp!
Cô hơi cắn cắn môi, hàm răng trắng lưu lại nụ hôn nhẹ trên cánh môi mềm mịn.
Ánh mắt của anh rơi vào khóe môi đang cắn chặt của cô, không kìm lòng được hôn xuống một cái.
Chạm nhẹ, sau đó lại không nhịn được, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, không kiêng nể gì hôn lên, dịu dàng cạy mở khóe miệng cô, cuốn sạch mùi vị ngọt ngào hấp dẫn của cô.
Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu đang trốn trong góc không hẹn mà cùng che kín mắt lại.
Con nít không nên nhìn! Con nít không nên nhìn!