Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu không hẹn mà cùng nhau che kín mắt, nhưng mà, hai đứa lại không nhẫn nại được sự hiếu kỳ của bản thân, khẽ
mở bàn tay ra, nhìn lén, nhưng không khỏi bị một cảnh trước mắt làm cho mặt đỏ bừng.
Một cảnh quá hoàn mỹ!
Hoàn toàn đẹp hơn những diễn viên gì gì đó trên phim.
Mộ Nhã Triết đỡ gò má cô, nhẹ nhàng tiến tới, ngay sau đó, khẽ chạm vào bờ môi ấy, thực hiện một nụ hôn nhẹ.
Vân Thi Thi cũng giơ tay lên ôm lấy vai anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Một nụ hôn nóng bỏng, cả hai đều bị sự ngọt ngào ấy cuốn lấy, không thể kiềm chế bản thân.
Tiểu Dịch Thần nhìn không nổi, liền che mắt kéo Hữu Hữu về phòng.
Hữu Hữu lại phất tay phản đối: "Làm gì vậy? Em còn chưa nhìn đủ đâu."
"Nhìn lén cha mẹ hôn nhau, Hữu Hữu thật háo sắc!" Tiểu Dịch Thần bưng lấy khuôn mặt đã đỏ bừng, lên án cậu.
Hữu Hữu tựa như bị nói trúng tim đen, nói giọng không vui: "Mộ Dịch Thần, tại sao gọi em là háo sắc? Không phải anh cũng xem sao?"
"Anh..."
Tiểu Dịch Thần nói không ra lời, cũng không thèm cái nữa, chỉ ôm lấy Hữu Hữu, lên giường.
"Hữu Hữu, ngủ đi!"
Hữu Hữu: "..."
Nhưng mà vừa nhìn thấy một cảnh kia, Hữu Hữu thực sự không thể ngủ được.
Cậu chứng kiến cha mẹ tràn trề hạnh phúc, lần đầu tiên trong đời, cậu thấy sự hạnh phúc lộ ra trong mắt mẹ, không hề che giấu.
Xem ra mẹ, thực sự rất thích ba!
Nếu đã như vậy, cậu nhất định sẽ bảo vệ cái hạnh phúc này cho mẹ, không cho bất cứ ai đến phá hỏng nó.
Trong phòng khách, nhiệt độ không ngừng tăng lên.
Mộ Nhã Triết muốn xốc váy cô lên, di rời nụ hôn của mình, nhưng đúng lúc này, lại nghe "ục" một tiếng.
Vân Thi Thi sắc mặt đình trệ.
Mộ Nhã Triết cũng sửng sốt không kém.
"Là ai đang gọi vậy?"
"Ục..." Lại một tiếng nữa, âm thanh truyền đến từ bụng Mộ Nhã Triết.
Không khí nhất thời tràn đầy ngượng ngùng.
Cái nóng bỏng cũng theo đó mà tan mất.
Cô hơi mất tự nhiên, dán mặt vào bụng anh, ngẩng đầu nháy mắt một cái, khẽ nở nụ cười: "Đói bụng rồi à?"
Mộ Nhã Triết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi như hoa của cô, anh thật sự đói bụng rồi!
Bất kể là nghĩ theo cách nào, anh cũng đang đói.
"Em cho anh ăn trước, được không?" Vân Thi Thi ngồi dậy.
Mộ Nhã Triết nghe theo lời cô, chậm dãi ngồi dậy theo.
Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy ánh mắt của anh, Vân Thi Thi lập tức đỏ bừng, lập tức biết anh đang nghĩ gì.
Cô đẩy mặt anh ra: "Này, đừng xuyên tạc lời nói của em chứ!"
"Xuyên tạc?" Mộ Nhã Triết ánh mắt khẽ nhíu lại, làm như khó hiểu.
Hình như người hiểu sai là cô, chứ không phải anh!
Vân Thi Thi mặt hơi đỏ lên, mấp máy môi, nói: "Em nói, là anh đói, em đi nấu chút gì cho anh ăn! Anh đừng lầm tưởng, ok?"
Mộ Nhã Triết cũng cười, nhưng không trêu cô nữa: "Được!"
Anh thực ra cũng đang rất đói rồi.
Vì vậy Vân Thi Thi liền đi vào bếp.
Lục tung bếp lên, nguyên liệu trong nhà cũng chẳng còn gì, nói chung, Hữu Hữu chuẩn bị cơm rất chú ý đến nguyên liệu, chỉ có vừa đủ chứ
không có thừa nhiều hoặc thiếu. Dù có thừa lại cũng chỉ là vài thứ lặt vặt, sẽ không để đến bữa sau.
Vì vậy, trong nhà chỉ còn lại vài gói mì.
Vân Thi Thi nhíu mày, dù sao có còn hơn không vậy.
Cô liền mở bếp lên, đun nước, đem mì đổ vào trong, lại cho thêm vào 2 quả trứng, trong tủ lạnh vẫn còn một chút nguyên liệu nấu ăn, vậy nên
cô quyết định làm thêm một đĩa thức ăn nhỏ nữa.
_______________________