U Minh hỏa diễm kia thật đáng sợ, đốt cháy giao long trên nắm đấm của Xà Quỳnh, một quyền này, Xà Quỳnh bại hoàn toàn.
Hơn nữa, như vậy còn chưa hết, liên hoa U Minh hỏa diễm tiếp tục tiến tới, hỏa diễm chỉ nhỏ như nắm đấm đụng thẳng vào quả đấm của Xà Quỳnh.
- Loẹt xoẹt…
Tiếng nổ tịch diệt truyền ra, chân nguyên lực của Xà Quỳnh vừa chạm vào U Minh liên hoa liền lập tức bị đốt trọi, hắc ám liên hoa không thể ngăn cản.
- A…
Một tiếng gào thét thống khổ vang lên, thân hình Xà Quỳnh lùi nhanh về sau, trong nháy mắt đã hiện ra nơi cách Lâm Phong hơn trăm mét, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Trên nắm tay của Xà Quỳnh đã thành một mảnh cháy đen, da thịt trên mặt không ngưng co quắp, dường như phi thường thống khổ.
Khinh thường rồi, Xà Quỳnh vẫn cho rằng, một quyền của gã đã đủ để phế bỏ Lâm Phong, gã căn bản không nghĩ tới, Lâm Phong lại có thể đả thương được gã. Đợi đến khi gã cảm nhận được U Minh hỏa diễm mang khí tức tịch diệt thì đã không thể trốn kịp, liên hoa màu đen kia vừa chạm vào gã thì đã đốt cháy bàn tay gã.
Mọi người thấy một màn này đều im lặng, nhất là những tên thanh niên quý tộc kia. Vậy mà Lâm Phong lại có thể thắng, bọn họ còn tưởng rằng, khi Xà Quỳnh xuất thủ tất sẽ phế Lâm Phong đi, nhưng sự thật lại khác xa với suy đoán của bọn họ.
Lâm Phong phóng ra hắc ám liên hoa, đốt cháy cả nắm tay Xà Quỳnh.
- Ngay cả tự mình hiểu lấy cũng không có, chết như thế nào cũng không biết. Ta không bảo vệ Đoàn Hân Diệp được, ngươi có thể sao?
Lâm Phong lạnh lùng châm chọc nói, làm cho Xà Quỳnh cừng đờ ở một chỗ, lồng ngực phập phồng, thân thể không ngừng run rẩy, rất đau, hỏa diễm kia thật là đáng sợ. Chỉ dựa vào thực lực của gã thì không thể khôi phục trở lại, e rằng phải dựa vào đan dược mới xong.
- Hân Diệp, nàng về trước đi, ta tự đi là được, ta muốn xem thử, kẻ nào dám cản ta.
Lâm Phong quay đầu, nhìn Đoàn Hân Diệp nhu hòa nói. Đoàn Hân Diệp im lặng, sau đó liền gật đầu:
- Vậy ngươi cẩn thận một chút.
- Được!
Lâm Phong lại bước tới, lạnh lùng liếc nhìn mọi người. Nơi ánh mắt hắn lướt qua, nhưng tên quý tộc cao ngạo kia đều không dám nhìn thẳng vào Lâm Phong, giống như cảm thấy tự ti mặc cảm.
Lâm Phong biểu hiện thực lực kinh khủng, không thể nghi ngờ là đã chấn nhiếp bọn họ. Dù cho bọn họ có bối cảnh địa vị không đơn giản, nhưng thứ có thể làm người ta run sợ vẫn là thực lực của võ tu. Khi thực lực đủ hùng mạnh, có thể áp đảo trên đầu thế lực, một gã võ tu có thể mạnh hơn cả một đại thế lực, vậy gã còn quan tâm tới thế lực sao? Nếu chọc giận gã thì trực tiếp tiêu diệt hết.
Lâm Phong đi xuyên giữa mọi người mà qua, không kẻ nào dám cản hắn. Nếu Lâm Phong giận dữ, không để ý tới hậu quả mà đốt lên hắc ám liên hoa kia, e rằng có thể trực tiếp giết sạch bọn họ.
Chẳng những không dám cản, những tên vương công quý tộc vừa mới lớn lối kia, khi thấy Lâm Phong bước qua bên mình đều khẽ lui về sau, đó chính là thực lực mang đến chấn động.
Lâm Phong cũng không để ý tới những kẻ này, ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước, nhưng hàn ý lộ ra ngoài. Mà phía trước hắn đã có hai người, đó là Xà Quỳnh mới vừa bị hắn đánh lui cùng Đao công tử Lãnh Nguyệt.
Xà Quỳnh nhìn chằm chằm Lâm Phong, trong mắt lộ ra dữ tợn. Trước mặt Đoàn Hân Diệp, chẳng những gã không thể biểu hiện ra thực lực hùng mạnh mà hủy diệt Lâm Phong, ngượi lại, gã còn bị Lâm Phong đánh cho bị thương, mặt mũi gã coi như mất hết. Xà Quỳnh rất tức giận, trên người lộ ra sát ý, gã đã muốn giết Lâm Phong.
Lâm Phong cũng cảm nhận được sát ý trên người Xà Quỳnh, Dương Hỏa Chân Nguyên lần nữa trào lên lòng bàn tay, mơ hồ lộ ra màu đen tịch diệt làm cho lòng người run rẩy.
Bước chân vẫn chậm rãi tiến tới, Lâm Phong cứ thế mà tiến tới trước mặt Xà Quỳnh, bước đi bình tĩnh, lãnh ý phóng lên, khoảng cách với Xà Quỳnh càng ngày càng gần.
Xà Quỳnh nheo mắt nhìn Lâm Phong đến gần, giờ phút này, gã gặp phải một lựa chọn, là xuất thủ hay để Lâm Phong đi qua.
Xuất thủ với Lâm Phong mà nói, gã có thể ngăn cản được liên hoa màu đen kia hay không, vừa trải qua một kích vừa rồi, giờ đây gã không còn tự tin có thể chiến thắng Lâm Phong. Liên hoa u minh hỏa diễm kia thật sự đáng sợ, lúc nãy đã đốt cháy nắm tay của gã, nếu liên hoa kia rơi xuống thân gã thì có thể đốt gã thành tro hay không?
Nhưng mà, nếu như không đánh mà nói, chẳng lẽ gã phải tránh ra sao? Làm trò trước mặt bao người, đường đường là một thống lĩnh cấm quân trẻ tuổi nhất trong hoàng cung, vì sợ hãi Lâm Phong mà phải nhường đường?
Nếu như vậy mà nói, e rằng tin tức sẽ rất nhanh truyền đi, lúc đó, gã còn mặt mũi nào mà nhìn người trong hoàng cung, trong tương lai, chẳng lẽ phải chịu người trong lòng nhạo báng.
Khoảng cách Lâm Phong càng ngày càng tới gần gã, chỉ còn cách một chút, Xà Quỳnh còn không hoàn toàn hạ quyết tâm, nhưng trong lúc gã đang do dự thì một giọng nói vang lên.
- Xà Quỳnh, để cho Lâm Phong đi đi!
Người nói là Đoàn Hân Diệp, dù một kích lúc này của Lâm Phong có thể thắng được Xà Quỳnh, nhưng nàng vẫn không muốn Lâm Phong chiến với Xà Quỳnh, nếu vậy thì sẽ không có chút lợi nào với Lâm Phong, vô luận là thắng hay bại.
Nghe được lời này của Đoàn Hân Diệp, Xà Quỳnh híp mắt, sau đó nhìn Lâm Phong nói:
- Nếu Hân Diệp mở miệng, chuyện hôm nay ta không tính toán nữa, mối hận một quyền này, ngày sau tất báo.
Nói xong, Xà Quỳnh nhích thân sang một bên, nhường Lâm Phong đi qua, nếu Đoàn Hân Diệp đã cấp cho gã một bậc thang, vậy gã cũng theo đó mà xuống, nếu chiến với Lâm Phong thì gã không nắm chắc.
Lộ ra một tia cười lạnh, khi Lâm Phong bước qua bên người Xà Quỳnh, hắn khẽ dừng lại, ánh mắt châm chọc nhìn Xà Quỳnh một cái, cũng không nói gì mà lại đi tiếp.
Thấy nụ cười tràn đầy châm chọc kia, khóe miệng Xà Quỳnh khẽ co quắp, thậm chí thân hình cũng có chút run rẩy, lần đầu tiên gã cảm thấy uất ức như vậy.
Xà Quỳnh gã có thiên phú cùng thực lực rất mạnh, người ưu tú hơn gã đã rất ít, hơn nữa, kẻ có bối cảnh ưu tú hơn gã thì cũng sẽ không làm khó gã, vì vậy, gã chưa bao giờ phải chịu khuất nhục như ngày hôm nay.
Nữ nhân mình yêu mến lại thích Lâm Phong, gã miệt thị Lâm Phong, muốn phế đi Lâm Phong, nhưng kết quả lại ngược lại, gã bị Lâm Phong gây tổn thương.
Càng làm gã tức giận là, Lâm Phong có thể tìm một lối đi bất kỳ mà rời khỏi, nhưng hắn lại không làm vậy, hết lần này tới lần khác, hắn lại đi về phía gã.
Cuồng, Lâm Phong, trong mắt không người, rõ ràng là cố ý làm vậy.
Đáng hận là chính Xà Quỳnh gã lại biết điều nhường đường, đưa mắt nhìn nụ cười châm chọc, lạnh lùng của Lâm Phong,
Gã cảm giác được, ánh mắt mọi người nhìn về gã đều mang theo vẻ châm chọc, còn Đoàn Hân Diệp thì chắc chắn sẽ coi thường gã.
Lâm Phong theo người Xà Quỳnh mà đi, tiến về phía trước, cũng không quay đầu lại. Nhưng điều này rơi vào trong mắt Xà Quỳnh lại dường như tràn đầy cao ngạo, mang theo tư thế của kẻ thắng.
- Lâm Phong!
Đột nhiên, Xà Quỳnh lại lạnh lẽo hô lên một tiếng, bước chân Lâm Phong hơi khựng lại, khi xoay người thì hắn thấy được Xà Quỳnh đang đánh về phía hắn. Một tiếng giao long gào thét, trên người Xà Quỳnh, một hình ảnh giao long cuốn về phía hắn, há ra nanh nhọn vô cùng sắc bén.
Thân hình Lâm Phong đảo qua, bàn tay trực tiếp giơ lên, hỏa diễm màu đen lượn lờ trong lòng bàn tay. Đối mặt với cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba, mỗi thời mỗi khắc, Lâm Phong cũng không dám lơi lỏng cảnh giác, ngươi có thể khinh cuồng, nhưng không thể tự đại.
Hỏa diễm màu đen đánh lên hư ảnh giao long, đốt cháy hết thảy, hư ảnh giao long tan vỡ, dần dần mai một. Sau đó, Lâm Phong cũng cảm giác được một luồng áp lực đè lên người hắn.
- Grào…
Xà Quỳnh tiến tới phía trước một bước, đột nhiên, yêu thú giao long đáng sợ sau lưng gã vọt lên cao, giương nanh múa vuốt, hư ảnh giao long kia giống như trở nên chân thật, tiếp tục đánh về phía Lâm Phong.
Xà Quỳnh vừa chiến Lâm Phong đã phóng Vũ hồn ra trước.
- Đốt!!!
Lâm Phong không thể thối lui, nhấc chân đạp tới một bước, u minh hỏa màu đen vậy mà theo hư ảnh giao long kia mà đốt lên, hư ảnh giao long cũng có thể đốt cháy.
Thân hình hai người cũng dừng lại một chỗ, giao lòng giằng co cùng hỏa diễm, nhưng vào lúc này, một luồng hàn ý sắc bén như đao phóng lên, ánh sáng cực kỳ chói mắt, căn bản không làm cho người ta kịp phản ứng, liền trực tiếp chém về phía Lâm Phong.
Một đao kia, nhanh tới cực điểm, thế của đao vô cùng kinh khủng, hơn nữa, một đao kia, giống như là vô số lưỡi đao tụ chung một chỗ.
Nhập vi chi cảnh, một đao lại có trăm ngàn biến hóa, trăm ngàn đao ý.
Đao công tử Lãnh Nguyệt tụ thế đã lâu, rốt cục đã xuất thủ, vừa ra tay là phá thạch kinh thiên. Hôm nay, y cũng giống như Lâm Phong, đã tiến vào cảnh giới Huyền Vũ.
Bị Lâm Phong đánh bại, sau lại được cường giả Huyền Vũ cảnh cứu đi, trong một khoảng thời gian ngắn này, Đao công tử Lãnh Nguyệt không chút bỏ phí.
- Nhanh!
Đối với một đao bất thình lình này, phản ứng đầu tiên của Lâm Phong chính là né tránh, một đao kia đã nắm bắt thời gian rất hoàn hảo, chính là muốn lấy mạng hắn mà tới.
Lãnh Nguyệt, hắn rất muốn giết Lâm Phong!