Ngày xưa, Lãnh Nguyệt hắn vốn ngạo khí vô song, được coi là thiên tài xuất chúng nhất trong Hạo Nguyệt tông, mặc dù hắn chỉ là người đứng thứ hai trong nhóm đệ tử hạch tâm, nhưng mọi người đều cho rằng, sớm muộn gì hắn cũng trở thành đệ nhất nhân.
Hắn luôn rất đặc biệt, vô luận tới nơi nào cũng chỉ mang theo một chuôi đao, đượcvô số người sùng bái, được vô số mỹ nữ ái mộ.
Nhưng hết thảy, kể từ khi vào thành cổ Thiên Lạc rồi gặp phải Lâm Phong, tất cả đều thay đổi. Niềm kiêu ngạo của hắn bị Lâm Phong đánh cho nát bấy, vinh quang của hắn đều thuộc về Lâm Phong. Nếu không phải đến thời khắc tối hậu lại được người cứu đi, có lẽ, ngày đó hắn đã chết ở trong tay Lâm Phong rồi. Lãnh Nguyệt há có thể không hận Lâm Phong.
Từ sau chuyện ở Thiên Lạc cổ thành, Lãnh Nguyệt khổ tu đao pháp, không ngừng khiêu chiến cực hạn của mình, mỗi một ngày đều trở nên mạnh mẽ trong quá trình hành hạ, mới có được đao cảnh hôm nay, vừa ra tay, trăm ngàn ánh đao hóa thành một thể, nhập vi, vi diệu cực điểm.
- Grào…
Một tiếng rống kinh khủng chấn động vang lên, giao long giương nanh múa vuốt, Xà Quỳnh nhấc chân nhảy tới một bước, áp chặt Lâm Phong, làm cho Lâm Phong không cách nào chu toàn bốn phía.
- Ngươi thật vô liêm sỉ!
Đoàn Hân Diệp thấy Xà Quỳnh cùng Lãnh Nguyệt lại đột ngột độc ác hạ thủ với Lâm Phong, hơn nữa còn liên thủ, nàng liền tức giận mắng mỏ.
Lãnh Nguyệt cũng thôi đi, Xà Quỳnh là thống lĩnh cấm quân trẻ tuổi nhất, vậy mà cũng có thể dùng thủ đoạn này để đối phó Lâm Phong. Hơn nữa, gã vẫn còn có cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng ba, so với Lâm Phong thì cao hơn hai cấp, quá vô liêm sỉ!
Những tên đệ tử vương công quý tộc đều sửng sốt, lần này, xem ra Xà Quỳnh thật sự muốn giết Lâm Phong rồi, vừa rồi bị thiệt thòi lớn như vậy, gã đã không cần để ý tới mặt mũi nữa rồi, nhất định phải lấy mạng Lâm Phong.
Yên lặng, lúc này, tâm tình Lâm Phong giống như nước lặng, bình tĩnh đáng sợ, u minh hỏa diễm trong lòng bàn tay giằng co với giao long. Hắn căn bản không rảnh tay đối phó với đao của Lãnh Nguyệt, nhưng Lâm Phong biết, lúc này, hắn không thể loạn, càng loạn thì càng nguy hiểm.
Đầu óc trở nên tĩnh táo tuyệt đối, hết thảy xung quanh đều hiện ra vô cùng rõ ràng, gió chớp động, quỹ tích của đao, vô cùng rõ ràng.
Bước chân khẽ nhích, thân thể Lâm Phong lại động, nơi hắn vừa đứng đã xuất hiện một cái ảo ảnh.
Lâm Phong, dịch chuyển trong phạm vi rất nhỏ, hoa sen u minh trong tay vẫn còn giằng co với giao long.
Ánh đao chớp động vừa tắt, chỉ thấy ảo ảnh thân hình Lâm Phong liền bị chém thành hai đoạn. Một đao kia, chỉ kém nửa điểm là đã đụng tới Lâm Phong, theo bên cạnh hắn mà sượt qua, thậm chí Lâm Phong có thể cảm nhận được rõ ràng hàn ý lạnh lẽo trên lưỡi đao.
- Ồ? Thật là nhanh!
Tất cả mọi người đều kinh hãi, Lâm Phong né thật chuẩn, đao của Lãnh Nguyệt hoàn toàn theo đuổi nhanh cùng bén, nhưng bóng người Lâm Phong vừa rung động thì đủ tạo ra ảo ảnh, tránh thoát vô cùng tinh chuẩn.
Lãnh Nguyệt cũng sửng sốt, lúc Lâm Phong đang còn giằng co với Xà Quỳnh mà còn có thể né tránh một đao tuyệt sát của hắn, quả nhiên càng ngày càng mạnh.
Nhưng mà sát khí trên người Lãnh Nguyệt không giảm chút nào, một đao lại bổ ra.
- Ngươi muốn chết!
Lâm Phong gầm lên một tiếng, ánh mắt luôn bình tĩnh đã bùng lên tia sáng chói mắt, bước chân đột nhiên đạp lên mặt đất, một tiếng nổ vang lên, mặt đá xanh vỡ vụn, không ngừng sụp đổ.
Đồng thời, thân hình Lâm Phong nhảy tới một bước, giao long băng liệt, thân thể Lâm Phong xoay lại như gió, hắc liên trên bàn tay chụp thẳng về phía Lãnh Nguyệt. Hắc liên vừa chạm vào đao của Lãnh Nguyệt, chỉ trong nháy mắt, lưỡi đao trắng sáng như tuyết đã bùng lên hỏa diễm màu đen, đó là tịch diệt hỏa diễm. Ngọn hỏa diễm này không ngừng leo lên, chỉ trong một giây lát đã lan tới tay Lãnh Nguyệt, cánh tay Lãnh Nguyệt trực tiếp bốc cháy.
- Ah…
- Bùm!
Hai thanh âm liên tiếp vang lên, tiếng thứ nhất là do Lãnh Nguyệt phát ra, hắn trực tiếp buông bỏ đao của mình, chân nguyên lực trên người cuộn trào, muốn dập tắt hỏa diễm trên cánh tay. Nhưng ngọn lửa màu đen mang khí tức tịch diệt vẫn tiếp tục đốt cháy, cả cánh tay Lãnh Nguyệt đã cháy đen, chấn động lòng người.
Sức hủy diệt của hắc liên hỏa diễm mạnh mẽ bực nào, dù Lãnh Nguyệt có cảnh giới rất cao, nhưng tu vi của hắn còn xa mới bằng Huyền Vũ cảnh tầng ba như Xà Quỳnh. Quả đấm của Xà Quỳnh cũng bị hỏa diễm màu đen đốt cho cháy nám trong nháy mắt, cánh tay bị đốt của gã đã bị phế rồi, không còn tri giác, giống như tùy thời đều có thể rụng xuống.
Về phần tiếng thứ hai là tiếng phát ra khi Xà Quỳnh công kích trúng người Lâm Phong, đánh cho Lâm Phong lùi về sau. Khi Lâm Phong đánh ngược về Lãnh Nguyệt, Xà Quỳnh thừa cơ mà vào, một chưởng giao long trực tiếp đánh lên trên người Lâm Phong, làm cho thân hắn bay lên, rên lên một tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi.
- Lâm Phong có thực lực thật đáng sợ.
Mọi người đều kinh hãi nhìn Lâm Phong, mặc dù lần va chạm này thì Lâm Phong là người chịu thua thiệt, nhưng Lâm Phong phải đối mặt với hai người đều là Huyền Vũ cảnh đột nhiên tập kích. Hơn nữa, còn có cường giả Huyền Vũ cảnh như Xà Quỳnh.
Dưới tình huống như vậy, Lâm Phong vẫn có thể đẩy lùi Xà Quỳnh, đốt cháy một cánh tay của Lãnh Nguyệt, làm cho tất cả mọi người đều run rẩy.
Ngọn lửa đen hình hoa sen kia thật là khủng khiếp, vừa chạm vào liền đốt cháy, Huyền Vũ cảnh như Lãnh Nguyệt cũng không có khả năng chống cự, trợn mắt mà nhìn cánh tay của mình bị đốt cháy. Hơn nữa, nếu như hắn không dùng chân nguyên mạnh mẽ mà chặt đứt cánh tay mình, thì những bộ vị khác kết nối với gân cốt mạnh lạc đều phải chịu liên lụy.
Lúc này, thân thể Lãnh Nguyệt vẫn còn run rẩy, thống khổ mà run rẩy.
Cúi đầu, ánh mắt đỏ bừng một mảnh, nhìn cánh tay cháy đen, thần sắc Lãnh Nguyệt lộ ra lạnh lẽo như băng.
- Ah…
Phát ra một tiếng gào thét, Lãnh Nguyệt giơ tay lên, hóa thành một ánh đao, trực tiếp chém xuống cánh tay mình. Cánh tay cháy đen kia trực tiếp tách khỏi thân thể hắn mà rơi xuống mặt đất, tất cả mọi người đều nhìn không được là run lẩy bẩy.
Cụt tay, Lãnh Nguyệt trực tiếp chém đứt cánh tay đã bị thiêu cháy của mình.
- Thật là một kẻ độc ác.
Chặt đứt cánh tay của mình, cần phải có dũng khí, cho dù cánh tay kia đã bị phế.
- Lâm Phong!
Đoàn Hân Diệp vọt tới bên người Lâm Phong, thấy sắc mặt Lâm Phong tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra vài phần phẫn hận.
- Không sao!
Lâm Phong lắc đầu, nhưng khí tức phù phiếm đã bán đứng hắn. Mặc dù hắn dựa vào hắc liên và có thể đánh một trận với Xà Quỳnh, nhưng U Minh Hắc Liên này là lá bài tẩy của hắn, thực lực bản thân hắn còn chưa đủ để đối chọi với đối phương, bị Xà Quỳnh đánh cho một chưởng, bị thương tất nhiên không nhẹ.
Đoàn Hân Diệp lấy từ trong người ra mấy bình sứ, đổ ra mấy viên đan dược mà lúc trước đã cho Lâm Phong dùng một viên, nhanh chóng đút cho Lâm Phong.
Lâm Phong thấy bộ dáng lo lắng của Đoàn Hân Diệp, khẽ lắc đầu nói:
- Hân Diệp, loại đan dược này dùng một viên là được rồi!
Nói xong, Lâm Phong lấy một viên mà nuốt vào, cũng giống như lần trước, khí tức mát mẻ lưu động trong thân thể, khôi phục thương thế của hắn, khí tức phù phiếm cũng dần trở nên vững vàng.
U Minh Hắc liên cũng không dễ dùng như vậy, muốn hắc liên hùng mạnh hơn thì hắn phải dung nhập toàn bộ Dương Hoả chân nguyên vào trong hắc liên, hóa thành U Minh chi hỏa, cũng có thể nói, hắc liên kinh khủng kia gần như bao hàm toàn bộ chân nguyên lực lượng của hắn. Nếu như không phải lúc nãy quá nguy hiểm, hắn cũng không dùng lại hắc liên, làm cho mình rơi vào trạng thái chân nguyên không đủ.
- Ngươi cầm lấy những thứ này đi!
Đoàn Hân Diệp đút bình sứ vào trong tay Lâm Phong. Thấy thần sắc ân cần của Đoàn Hân Diệp, Lâm Phong cười khổ gật đầu, thu lấy bình sự lại.
Mà ngược lại, Xà Quỳnh đứng một bên thấy hai người thân mật, thần sắc càng thêm khó coi. Đương nhiên gã biết được trong bình sứ kia chứa cái gì, Huyền đan trung phẩm, thánh phẩm chữa thương – Thanh Dương đan. Đoàn Hân Diệp lại đút cho Lâm Phong như vậy, có thể thấy được Đoàn Hân Diệp quan tâm Lâm Phong đến mức nào.
Hình như cảm nhận được sát ý trên người Xà Quỳnh, Lâm Phong kéo Đoàn Hân Diệp về sau lưng mình, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hai người Xà Quỳnh cùng Lãnh Nguyệt.
Trong tròng mắt Lâm Phong chứa đầy châm chọc, lạnh lùng nói:
- Để ta đón một quyền của ngươi, ta đón. Sau đó, ngươi lại không dám chính diện chiến với ta, còn đánh lén sau lưng. Thống lĩnh cấm quân trẻ tuổi nhất, tốt, tốt lắm, quả nhiên rất lợi hại!
Nghe được lời lẽ châm chọc này, sắc mặt Xà Quỳnh cứng đờ, rất là khó coi, mới vừa rồi, đúng là gã đã đánh lén Lâm Phong, hơn nữa còn liên thủ cùng Lãnh Nguyệt, tất cả mọi người đều thấy được, không thể nào giảo biện.
Đảo mắt nhìn qua, Lâm Phong quét lên người Lâm Thiên, sát ý bùng lên.
- Đao công tử, lần này, ta xem thử, còn có kẻ nào có thể cứu ngươi!
Nói xong, Lâm Phong chậm rãi bước về phía Lãnh Nguyệt.
Bị chặt đứt tay, thân thể Lãnh Nguyệt vẫn còn kịch liệt run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong đang đi tới. Lần này, Lâm Phong thật sự muốn giết hắn.
Nếu như nói, lúc nãy Lâm Phong không có ý định này, nhưng trước đó không lâu, hắn đã đột ngột hạ sát thủ với Lâm Phong, hiển nhiên đã hoàn toàn chọc giận Lâm Phong, Lâm Phong muốn lấy mạng hắn rồi.