Linh Yển vất vả lắm mới tìm được một chút đồ mà quỷ có thể ăn, quay về thì thấy Minh Thù cầm điện thoại di động gọi video, bên cạnh còn bày rất nhiều đồ ăn vặt.
“Chị An Ca, chị có đủ ăn không? Không đủ thì buổi tối tôi sẽ làm thêm cho chị.”
Hắn nghe thấy một giọng nói thanh thúy từ đầu bên kia điện thoại.
“Đại nhân, ngài ra ngoài sao không mang theo tôi!”
“Chị Tiểu Hồng, chị An Ca có chính sự phải làm mà…”
Minh Thù cười lấy lệ, dịu dàng dặn dò người bên kia vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Linh Yển lên cơn giận dữ: “Ngươi chơi ta?”
Minh Thù ngẩng đầu, nụ cười vẫn chưa được thu lại: “Ta chính là chơi ngươi đấy, sao hả, tức giận à?” Không tức chết ngươi thì trẫm ăn thêm hai phần chân giò.
Linh Yển chắc sắp phát hỏa, hỏa tinh đã được châm lửa, lúc nào cũng có thể bốc cháy.
Nhưng Minh Thù cảm thấy ánh mắt nổi lửa của hắn từng chút từng chút một nguội lạnh như băng.
Minh Thù có chút thất vọng, đại thiếu gia ơi, lúc nào trẫm cũng chọc tức ngươi như thế mà ngươi không oán giận chút nào sao?
Linh Yển nhảy về phía trước một bước, chống lên tảng đá dưới người cô, cúi người đối diện với cô, giọng nói chậm rãi nhưng ngưng trọng: “An Ca, nếu ngươi muốn dùng phương pháp như vậy để ta từ bỏ ngươi, vậy ta khuyên ngươi một câu, đừng lãng phí thì giờ.”
Hắn nhìn chằm chằm vào môi của Minh Thù, cúi đầu nhẹ hôn một cái, bàn tay to lớn đỡ lấy gáy cô khiến cô ngửa đầu ra sau, đầu lưỡi thuận thế xâm nhập.
Cô hồn dã quỷ ở phía xa đều thấy ngây người.
Không biết xấu hổ!
Hạ lưu!
Sau đó cô hồn dã quỷ ôm mặt chạy đi.
Chưa được bao lâu, cô hồn dã quỷ liền dẫn tới mấy con cô hồn dã quỷ khác vây xem ở phía xa.
Cô hồn dã quỷ số một căm giận nói: “Nhìn kìa nhìn kìa, ta đã bảo bọn họ không biết xấu hổ mà!”
Cô hồn dã quỷ số hai gương mặt mê đắm: “Tiểu ca ca kia thật là đẹp trai, ta muốn được hắn hôn như vậy, kiếp sau không làm người ta cũng nguyện ý.”
Cô hồn dã quỷ số ba đang kích động: “Cô nương kia cũng xinh đẹp nữa.”
Cô hồn dã quỷ số bốn ánh mắt ao ước: “Nếu có thể triền miên với ca ca kia một đêm thì mới gọi là không có gì hối tiếc.”
Cô hồn dã quỷ số một phẫn nộ: “Đám quỷ háo sắc các người!”
Cô hồn dã quỷ số hai, ba, bốn lũ lượt nhìn về phía tên số một: “Rốt cuộc là kẻ nào kéo chúng ta tới?”
Cô hồn dã quỷ số một: “…”
Ta chỉ muốn để các ngươi biết, ma quỷ bây giờ không biết xấu hổ. Ai bảo các ngươi đến nhìn bọn họ, còn nói ra những lời này!
Linh Yển mân mê đôi môi của Minh Thù, nghiêng đầu nhìn về phía mấy con cô hồn dã quỷ. Tụi quỷ bên đó giật mình, nhao nhao chạy trốn, biết mất trong rừng sâu hun hút.
Một lát sau Linh Yển quay đầu lại: “Lên đường thôi!”
Minh Thù đưa lưỡi liếm môi một cái: “Ta muốn ăn thứ gì đó.”
Linh Yển thấy cô ăn nhiều như vậy còn muốn ăn thêm, cảm thấy cạn lời. Có lẽ là vừa rồi Minh Thù không từ chối mình, đột nhiên hắn thấy không hề tức giận, ngược lại còn có chút phiền muộn trong lòng:
“Ngươi nhanh lên một chút, trước khi trời tối, chúng ta phải đến huyện An Phong.”
Minh Thù ăn đồ ăn cũng được coi là rất tao nhã như cảnh đẹp được điểm xuyết thêm một vài bông hoa.
Linh Yển có chút hoảng sợ nhìn cô.
Cô rất kỳ lạ.
Rõ ràng thời điểm thân mật với mình, mặc dù cô không quá chủ động nhưng cũng không chống cự. Nhưng lúc bình thường, cô luôn đối đãi với hắn bằng dáng vẻ rất hậm hực. Không phải là chọc giận hắn thì cũng làm ra vẻ hai người không thể nào hòa hợp được.
Kẻ thần kinh.
Cuối cùng Linh Yển đưa ra một kết luận như vậy.
…
Rõ ràng nói là đường đi không dài, nhưng tại sao Linh Yển có cảm giác mình đã đi ròng rã cả tháng trời, khó khăn lắm mới vào được huyện An Phong. Vừa mới quay đầu lại, đã nhìn thấy bóng quỷ rồi.
Huyện An Phong không nhiều quỷ lắm, hơn nữa đại đa số đều núp trong bóng tối.
Linh Yển muốn tìm một con quỷ lớn cũng không khó là mấy.
Vốn dĩ lửa giận đã được nén lại nhưng khi nhìn thấy Minh Thù đứng trước sạp bán cá viên, bộ dạng thèm thuồng nhìn chằm chằm mấy xâu cá viên, đáy lòng chẳng hiểu sao lại mềm thêm mấy phần. Từ một nơi bí mật hắn hiện thân ra ngoài, trực tiếp đi về phía sạp bán cá viên.
“Ông chủ, năm phần cá viên!” Một chàng trai quần cộc hào khí, trên người mang theo kiếm gỗ đào đưa tiền ra, sau đó nhìn về phía Minh Thù cười.
Linh Yển cười nhạt, hắn mềm lòng cái con khỉ!
“Tại sao ngươi lại ở đây.” Minh Thù ăn cá viên, chủ động hỏi Tạ Hồi một câu.
Tạ Hồi nhức đầu: “Huyện An Phong âm khí lạ thường, tôi được phái tới đây xem. Sao cô lại ở đây?”
“Ăn cá viên.”
Tạ Hồi: “…” Chạy hơn nửa vòng trái đất chỉ là để nha đầu nhà cô ăn cá viên? Ăn cá viên này xong là có thể thành tiên à?
“Đó không phải là…”
Tạ Hồi vuốt vuốt cằm, nhìn người đàn ông đứng trong dòng người.
Người đàn ông âm trầm theo dõi hắn, sau đó xoay người đi.
Minh Thù nhìn Tạ Hồi, đang ghen sao.
[Ký chủ, chỉ bằng cô lấy lòng Linh Yển trước. Đợi Linh Yển thích cô rồi, cô sẽ cấu kết với Tạ Hồi làm chuyện xấu, giá trị thù hận nhất định không thành vấn đề.]
Suýt chút nữa thì Minh Thù bị cá viên nghẹn đến tắc thở.
“Hài Hòa Hiệu, ta rất cần phải nhắc nhở ngươi, ta không có hứng thú với gian lận. Thật đấy, ngươi bớt đề xuất những ý tưởng cùi bắp này đi, bớt xem tiểu yêu tinh đánh lộn đi, xem thứ gì nho nhã nhiều một chút để tăng thêm tư tưởng giác ngộ của ngươi!”
Trẫm là người chung thủy.
[…] Chung thủy sủng hạnh đồ ăn vặt. [Ký chủ muốn xem tiểu yêu tinh đánh lộn không?]
Mặc dù là câu hỏi nhưng Hài Hòa Hiệu đã bắt đầu thả tiểu yêu tinh ra.
Minh Thù: “…”
Khỉ nhà ngươi, rốt cuộc là vì sao lại thích để trẫm đánh lộn với tiểu yêu tinh như vậy.
Nói!
Có phải ngươi muốn bồi dưỡng trẫm thành một hôn quân mỹ sắc (1) hay không, để kế thừa đồ ăn vặt của trẫm!
[…] Đồ ăn vặt của cô sẽ không được đem tới nữa, xin ký chủ đừng thêm tình tiết cho bản thân được không?
“An Ca, cô nhìn bên kia.” Đột nhiên Tạ Hồi ngừng lại, bảo An Ca nhìn về phía đầu phố.
Đó là một nhà bán tiền giấy nhìn qua có hơi cũ kỹ, trước cửa có đặt hai người giấy, bên cạnh có vòng hoa vừa mới đóng xong.
Mà lúc này có một người phụ nữ đứng ở cửa, sắc mặt người này tiều tụy giữ lấy một thanh niên, vô cùng lo lắng nói gì đó. Thanh niên không ngừng lắc đầu, đẩy người phụ nữ ra ngoài cửa hàng.
Minh Thù liếc mắt nhìn rồi thu tầm mắt lại: “Không sống được lâu nữa.”
Tạ Hồi vô cùng kinh ngạc, hắn chỉ nhìn thấy âm khí trên người người phụ nữ rất nặng, gương mặt lộ vẻ chết chóc nhưng có thể sống được bao lâu, hắn không nhìn ra được.
Nghĩ lại, cô là người của địa phủ, lại là An Ca nổi danh lẫy lừng, chắc là địa phủ mới nhập về môn khoa học kỹ thuật nào đó.
“Ngươi đừng theo ta.” Minh Thù ăn xong cá viên liền qua cầu rút ván.
“Gặp nhau chính là cái duyên, tôi đi với cô.” Ngược lại, hiện giờ hắn không nhìn ra được chỗ nào không đúng, theo An Ca, cuộc đời bắt đầu sóng gió.
Minh Thù mỉm cười nhấn mạnh: “Đừng theo ta.”
Tạ Hồi: “…” Cái đồ qua cầu rút ván.
…
Minh Thù tìm thấy Linh Yển trên đường huyện An Phong. Hắn đi theo đường lớn, động tác tùy tiện nhưng lại có thần thái như đang đi trên thảm đỏ.
Linh Yển nhìn thấy Minh Thù bay ra từ bên cạnh, biểu cảm đột nhiên âm trầm.
Cô còn dám đến!
Vừa rồi không phải còn vui vẻ với tên mặt trắng kia lắm sao?
Tới tìm hắn làm gì chứ!
Đợi Minh Thù lại gần, Linh Yển đột nhiên đưa tay bóp cổ cô, nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm: “An Ca, lần sau ngươi còn ta ta chàng chàng với người đàn ông khác trước mặt ta, đừng trách ta không khách khí.”
“Ồ, ngươi định không khách khí với ta như thế nào?” Minh Thù cầm cổ tay hắn, đầu nghiêng một chút, đơn thuần vô hại hỏi:
“Ngươi lại muốn giết ta lần nữa?”
Sắc mặt Linh Yển khẽ đổi.
Rốt cuộc ở thành phố Đông Hoa đã xảy ra chuyện gì, hắn không biết, Diêm Vương cũng không biết.
Diêm Vương chỉ biết là Minh Thù dẫn hắn trở về. Lúc trở về, âm khí trên người hắn tán loạn vô cùng nguy hiểm, mười chín tầng địa ngục có thể trấn áp âm khí trên người hắn, Diêm Vương liền ném hắn xuống.
Lúc này hắn hồi tưởng lại cảnh giết cô lúc đó, một cảm giác khó chịu ồ ạt bủa vây.
Hắn cố ý không đề cập đến nó nhưng sự thật lại không thay đổi.
Hắn đã từng giết An Ca một lần.
***
(1) Hôn quân mỹ sắc: Xinh đẹp nhưng lại là một vị vua tệ.