“Ta để cho cô đi.” Lát sau Linh Yển mới nói được một câu.
Chính cô muốn đi qua.
Trách lão tử sao?
Được rồi... trách hắn.
Linh Yển bị ý nghĩ này dọa cho giật mình, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc và khó hiểu, vì sao hắn có cách nghĩ như vậy về mục tiêu chiến lược này nhỉ?
Còn nữa đó là...
Tỉnh táo lại nào.
Nhất định là tật xấu của cơ thể này rồi.
Không sai.
“Cho nên ý của ngươi là, ta bị ngươi giết là đáng đời sao?” Đầu ngón tay Minh Thù lần theo ngón tay hắn rồi từ từ nắm toàn bộ bàn tay hắn.
Rõ ràng không có bất kỳ hơi ấm nào, nhưng lúc này Linh Yển lại cảm thấy hơi nặng tay: “Không phải ta có ý đó.”
Hắn khó khăn nói: “Vì sao cô không đi?”
Minh Thù buông hắn ra, vuốt vuốt tóc của mình, ánh mắt xuyên qua gió núi nhìn về phương xa: “Ta muốn đánh ngươi.”
Linh Yển: “...”
Hắn nhìn chằm chằm ngực Minh Thù, đột nhiên đưa tay ôm lấy cô, trong giọng nói của hắn xen lẫn sự dịu dàng mà chính hắn cũng không chú ý đến: “Đau không?”
“Tạm ổn.”
Linh Yển mím môi thầm áy náy, cuối cùng lại nuốt xuống hai chữ xin lỗi.
“Có đôi khi ta không khống chế được, ta chưa từng nghĩ muốn tổn thương cô.”
Một lúc lâu sau Linh Yển mới nói ra một câu như vậy.
Dù là lần hắn dùng kiếm chém cô, hay lần giết cô sau đó.
“Ừm.”
Ban đầu cô cũng nghĩ rằng Linh Yển giết mình nhưng sau ngẫm lại thấy không đúng, tình huống lúc đó của Linh Yển có điều gì rất không đúng.
Sau đó Diêm Vương gọi điện thoại cho cô, cho cô nhìn Linh Yển, ngay lúc đó cô dường như có thể xác định được Linh Yển chắc chắn có bệnh phải chữa trị.
Linh Yển không tiếp tục giải thích, chỉ thấp giọng nói bên tai cô: “An Ca, ta nghĩ ta muốn cô.”
Minh Thù dường như không để tâm đến tâm tư Linh Yển, cảm thán không thôi: “Ngoại ô hoang vắng, khẩu vị của ngươi thực sự là rất đặc biệt đó, chúng ta không giống nhau, chúng ta không cùng một thế giới, tạm biệt nhé.”
Linh Yển: “...”
Lão tử không phải có ý đó.
Trong đầu cô nghĩ gì suốt ngày vậy?
Minh Thù rời khỏi lòng hắn, bay ra cách vài mét: “Linh Yển, ngươi muốn theo đuổi ta sao?”
Linh Yển yên lặng suy nghĩ một chút, trả lời thành thật: “Muốn.”
Không muốn đuổi theo cô, lão tử đi theo cô làm cái gì, lão tử cũng có nhiệm vụ mà!
Minh Thù mỉm cười, ánh mắt linh động dịu dàng: “Được, vậy ngươi đến đuổi theo ta đi.”
Dứt lời, cô bay về phía trước như một làn khói, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Linh Yển: “...” Ha ha.
Tâm tư mệt mỏi quá.
Vì sao ngôn ngữ lại có thể lại uyên thâm như vậy.
Lão tử nói theo đuổi không phải là nghĩa này mà!
-
Linh Yển đuổi theo Minh Thù, lúc theo kịp đã đến một ngôi làng. Minh Thù đang ngồi ở trên chiếc cầu nhỏ gặm chân giò, một người phụ nữ đang yên lặng đi qua cầu nhỏ tiến vào thôn.
“Bà Lý ơi.”
Dưới cầu có người đang giặt quần áo, gọi một tiếng về phía trên cầu.
Người phụ nữ dường như không nghe thấy, thất thần đi về phía trước, dáng vẻ kia cứ như là một con rối bị giật dây.
Đợi người phụ nữ kia đi qua, người phía dưới mới bắt đầu bàn luận.
“Đúng là nghiệp chướng, chồng chết rồi, giờ con trai cũng trở nên như vậy.”
“Chẳng phải sao, không biết có phải bị trúng tà hay không nữa, tôi nghe nói ngày hôm nay cô ta lên huyện mời pháp sư, nhìn bộ dạng này chắc là không mời được.”
“Hứ, báo ứng thôi. Thôn trưởng đã nói rồi, chồng cô ta không tin vào tà đạo, cứ muốn đi, giờ gặp báo ứng rồi, đừng làm liên lụy đến thôn chúng ta là được.”
“Cái miệng xui rủi của cô không biết nói chút chuyện tốt sao.”
Qua những mẫu đối thoại của những người này, Minh Thù biết được đây là thôn Đại Tần, phần lớn người trong thôn đều họ Tần. Họ Lý có vài hộ, phu nhân vừa rồi là con dâu nhà họ Lý.
Cách đây không lâu chồng cô đã chết, giờ đây con trai cũng mơ màng, điên khùng. Lúc không nổi điên thì ngồi xổm ở chỗ tối tăm, điên lên sẽ cắn người.
Mục đích của Linh Yển dường như chính là phía sau núi, nơi mà những thôn dân này nói không được đến đó.
Linh Yển đi phía trước dẫn đường, bay qua đỉnh núi. Đối diện là vài ngọn núi nối liền nhau, không nhìn thấy bóng người.
Thế nhưng lúc bay qua một ngọn núi, dường như Minh Thù bỗng nhìn thấy một thôn cách đó không xa. Đáng tiếc thôn này nhìn qua như đã hoang phế rất nhiều năm, chỉ có thể miễn cưỡng mới nhìn ra được nơi đây từng có một ngôi làng.
Linh Yển đi vòng qua phía sau thôn, đằng sau có một công trình như miếu đá. Nếu như không phải vì quá mục nát, ngôi miếu đá này có lẽ sẽ rất hùng vĩ.
Nhưng những thứ trong miếu đã bị phá hủy, hơn nữa nhìn dáng vẻ như là mới vừa bị phá hủy cách đây không lâu.
Sắc mặt Linh Yển khó coi, hắn bay vào miếu. Trong miếu dường như có thờ phụng thần, đáng tiếc giờ tượng thần cũng đã bị đập phá. Minh Thù nhìn kỹ nhưng cũng không nhận ra đó là tượng thần gì.
Mà ở chính giữa miếu đá có một cái hố, trong hố là một quan tài, nắp quan tài đã bị xốc lên.
Mơ hồ có thể thấy bên trong có người, không phải thi thể thối rữa mà là một người tứ chi đầy đủ, mặc váy cưới màu đỏ được đặt trong quan tài.
Minh Thù lại gần nhìn vào, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Cô sờ sờ khuôn mặt mình, sao trẫm lại nằm ở chỗ này? À không phải, nguyên chủ sao lại nằm ở chỗ này?
Linh Yển quay đầu nhìn cô, ngữ khí không rõ: “Sợ rồi à?”
Minh Thù thả lỏng tay xuống, bình tĩnh mỉm cười: “Chẳng phải là dáng dấp có điểm giống ta thôi sao, có gì đáng sợ chứ.”
“Đây chính là ngươi.”
Lời nói của Linh Yển khiến khóe miệng Minh Thù giật giật.
Được lắm, thân thể của trẫm.
Dù sao cũng là màn kịch đầy hoài nghi, thôi được, không có gì quá kỳ quái.
Minh Thù vẫn bình tĩnh như cũ: “À, ta nằm ở đây làm gì vậy?”
Nhìn kiểu dáng váy cưới này, cô ấy chết cũng phải mấy nghìn năm rồi nhỉ?
Cô dường như không thể nhớ lại chuyện trước kia của nguyên chủ mà chỉ nhớ rõ mình đã ở địa phủ một thời gian rất dài.
Hơi tò mò ở chỗ làm thế nào bảo quản thi thể không thối rữa, chẳng lẽ có bảo bối gì chăng? Có thể bán lấy tiền mua đồ ăn vặt không?
“Bảo vệ ta.” Linh Yển đột nhiên cười.
Minh Thù nghiêng đầu, ánh mắt trong veo.
Linh Yển nhìn người trong quan tài, một lát sau Linh Yển đưa tay về phía Minh Thù, Minh Thù suy nghĩ một chút cũng đưa tay ra.
Linh Yển dẫn cô tiến đến quan tài, hai người cùng nhìn người trong quan tài. Nhìn một khuôn mặt giống như mình nằm trong quan tài, Minh Thù vẫn có chút không được tự nhiên.
Sao cứ cảm giác như là đang phúng viếng chính mình nhỉ?
“Linh tại Tây Sở quốc chỉ vu, chủ tế tự, cho nên cũng được gọi là là tế tư.”
Lệ khí quanh thân Linh Yển dường như bị đẩy lùi, biến thành tế tư cao cao tại thượng lạnh lùng như tuyết.
Không có không khí dơ bẩn, chỉ có linh khí tinh khiết như núi tuyết.
Lòng Minh Thù khẽ động, đây chính là nguyên nhân cô có thể liếc mắt là nhận ra hắn, bởi vì trên người hắn thỉnh thoảng sẽ có khí tức như vậy.
Cô chưa từng gặp người nào hoặc vật nào mà trên thân có khí tức thuần khiết như vậy.
Quá mức thuần khiết, rất hấp dẫn... rất hấp dẫn cô.