Là một người kiệm lời, im lặng là vàng, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không biến sắc, kiên định như mỹ nam nơi núi rừng, Hoa Giản chỉ có thể mặc kệ Minh Thù.
Gặp qua nhiều kẻ điên lắm rồi, bây giờ lão tử rất bình tĩnh.
[Cửu thiếu, xin buông dao xuống rồi hãy nói.]
“Tôi đã nói với anh…” Minh Thù đột nhiên xoay người, Hoa Giản lập tức giấu dao sau lưng, ánh mắt bình thản nhìn cô đi qua. Hình như Minh Thù không phát hiện, tiếp tục nói: “Lộ Cửu bọn họ cũng đã đến rồi.”
“Ừ.”
Hoa Giản không có phản ứng gì, trong lòng đang chửi rủa, đám người đó đem dầu hỏa đến làm gì, chờ lão tử nhặt xác cho bọn họ sao?
Minh Thù lại nói thêm một câu: “A, đúng rồi, Kim Đông Nhất cũng đến rồi.”
Khuôn mặt Hoa Giản hơi nhăn nhó, hắn nhanh chóng quay đầu đi.
Nói chuyện có thể không thở hổn hển không?
Lão tử làm nhiệm vụ sao lại khó khăn như vậy!
-
Hoa Giản nhìn không ra con yêu kia núp ở chỗ nào nhưng rõ ràng Minh Thù biết. Hoa Giản lại không muốn mất hình tượng, làm cái việc ôm chân cô cầu xin cô cho mình biết, cho nên chỉ có thể tự đi tìm.
Trong hành lang chỉ có tiếng bước chân của hai người họ, Minh Thù nhàn nhã lùi lại phía sau lúc đang dạo quanh khu vườn sau nhà.
“Có thể nghỉ một lát không?”
Hơi đói.
Minh Thù mở vỏ một miếng chocolate ra.
Tuy Hoa Giản không lên tiếng trả lời nhưng vẫn dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh, trong lòng đang thầm mắng.
Ăn chocolate xong, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Đi không được bao lâu, Minh Thù lại lên tiếng: “Cái đó…”
Hoa Giản cũng không quay đầu lại, nói: “Có chuyện gì ra ngoài hãy nói.”
Tủm tủm…
Cả người Hoa Giản đều ngã xuống ao, bọt nước văng tung tóe trên mặt đất. Tuy nước trong ao chỉ đến thắt lưng nhưng Hoa Giản cứ vậy mà đạp, cả người đều nằm ở đáy ao, giãy giụa một hồi mới đứng lên.
Nước lạnh chảy xuống từ trán đến má, y phục đã ướt đẫm, thoắt ẩn thoặt hiện có thể thấy được cơ bắp bên trong. Nước ao dao động, mê hoặc khác thường.
Hoa Giản: “…”
Dao đâu?
Minh Thù đứng ở bên bờ, cười nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, phía trước không thể đi.”
Hoa Giản đang muốn bò lên, mắt cá chân đột nhiên bị căng, tiếp đấy cả người chìm dưới đáy nước.
Lúc nãy nước chỉ vừa đến thắt lưng, đột nhiên lúc này đã sâu không thấy đáy, Hoa Giản chỉ hơi luống cuống một lúc bị kéo xuống nước, hắn bình tĩnh lại rất nhanh.
Lúc này phía trên ao, Minh Thù trơ mắt nhìn Hoa Giản bị kéo xuống ao, bọt nước còn vung cao hơn lúc nãy nữa.
Minh Thù lui về phía sau một bước, tránh không bị nước văng trúng người.
Hoa Giản bị ma da lôi xuống.
Hoa Giản… Không còn người mua đồ ăn vặt cho ta nữa!
Này, tiểu yêu tinh nào dám cướp người của trẫm!
Minh Thù xăng tay áo - xoay người rời đi.
Minh Thù đi theo hành lang, ngôi nhà này khắp nơi đều là yêu khí, không nồng nặc nhưng tràn ngập toàn bộ căn nhà.
Cô đi qua hành lang, đứng ở cuối căn nhà hướng đông bắc. Ở đây còn có một căn phòng, trong sân phía ngoài phòng có trồng một cây liễu cao lớn.
Xung quanh đều không có bất kỳ thực vật nào, chỉ có một cây liễu, nhìn vào thật sự không được thoải mái.
Minh Thù đứng ở cửa phòng, giơ tay lên gõ cửa: “Chuyển phát nhanh.”
Trong phòng rất yên tĩnh.
Minh Thù tiếp tục gõ: “Không ra đây tôi sẽ giết con tin.”
Vẫn không ai để ý cô.
Minh Thù xăng tay áo đi xuống sân, trên tay cầm thêm một con dao phay, định chém một nhát dao xuống cây liễu ở trong sân.
“Dừng tay!”
Tiếng la lanh lảnh từ trong phòng truyền đến. Một cô gái từ trong phòng đi ra, khuôn mặt xem như thanh tú nhưng đầy ý thù địch, làm mất đi vài phần thanh tú.
Con dao phay sắp cắm trên thân cây liễu, Minh Thù ngẩng đầu nhìn cô gái, khóe miệng mỉm cười.
“Không phải cô không đi ra sao? Chờ ta cấm dao trên cây cô mới chịu xuất hiện.”
Vẻ mặt đầy sự đề phòng của cô gái, âm thanh vẫn lanh lảnh như cũ, giống như có thù hận: “Cô muốn làm gì!”
Ánh mắt của cô gái kia có lửa giận bốc lên, ai cho cô chặt!Minh Thù cầm cây dao gõ gõ vào thân cây liễu: “Chặt cây đó, chưa từng chặt liễu yêu nha.”
“Làm sao cô tìm được tôi?” Cô trốn ở chỗ này, làm sao cô ấy biết được?
“Muốn biết sao?” Minh Thù mỉm cười:
“Cô năn nỉ tôi, tôi sẽ nói cho cô biết.”
Liễu yêu: “…” Đồ thần kinh.
Ánh mắt ảm đạm của Liễu yêu như bắn phá trên người Minh Thù, cô đột nhiên nói: “Cô là yêu?”
Cô không cảm nhận được yêu khí từ trên người Minh Thù, thế nhưng giữa yêu với yêu để nhận ra nhau không chỉ dựa trên yêu khí, còn có rất nhiều cách khác.
Cho nên cô mới biết mình, có thể nói như vậy…
Minh Thù không trả lời.
Liễu yêu đột nhiên dữ tợn, mang theo vô vàn thù hận: “Nếu cô đã là yêu, tại sao phải giúp con người? Bọn họ đều là một đám ác ma, một đám đao phủ, tại sao cô phải giúp bọn họ?”
Vừa nói, Liễu yêu vừa lao tới hướng Minh Thù.
Minh Thù kêu một tiếng: “Đừng kích động nha!”
Nhưng mà Liễu yêu làm gì để ý, gào thét dữ tợn: “Cô cùng một phe với bọn họ, cô cũng đi chết đi!”
Minh Thù giơ con dao phay lên, lúc Liễu yêu bay tới, vỗ chính xác vào gáy của cô ta.
Cả người Liễu yêu đều bị đánh, trong không khí có hoa đào rơi xuống, bay lả tả như một cơn mưa hoa. Mùi thơm thoang thoảng phiêu tán, một cái sân u ám đột nhiên trở nên mộng ảo.
Minh Thù cầm con dao phay, nhìn Liễu yêu đang nằm dưới đất, cười phấn khích: “Đã bảo cô đừng kích động rồi.”
Liễu yêu: “…” Cô lợi hại như vậy sao không nói sớm!
-
Trong thôn.
Minh Thù dẫn theo Liễu yêu đứng cạnh sư tử đá, người đầu tiên đi ra từ cái sân đổ nát chính là Lộ Cửu. Hắn đỡ An Tri Linh, sau đó xuất hiện thêm vài người nữa Minh Thù chưa gặp qua, có lẽ đều là người của văn phòng yêu quái.
Lúc bấy giờ trong sân lại có thêm một cây liễu, mà ở trên thân cây liễu có vết máu.
Lộ Cửu nhìn Liễu yêu đang nhe răng trợn mắt bên cạnh Minh Thù, đầu tiên là sửng sốt.
Minh Thù nhìn những người đi theo Hoa Giản, nhéo Liễu yêu một cái: “Còn một người nữa đâu?”
Liễu yêu âm trầm cười một tiếng: “Không biết.”
“Lão đại đâu? Sao lão đại vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ lão đại không ở bên trong?” Người phía sau Lộ Cửu đã kêu la.
Lộ Cửu để An Tri Linh xuống, cũng chả cần biết Liễu yêu là cái thá gì, liền kéo vạt áo cô: “Vừa rồi ở bên trong là cô giở trò quỷ, cô giấu lão đại của bọn ta đi đâu rồi?”
“Không biết.”
Liễu yêu vẫn trả lời hai chữ này.
Lộ Cửu nổi giận: “Sao cô lại không biết được, cô nhốt lão đại ở đâu?”
Liễu yêu biểu hiện độc ác, hét chói tai: “Là bọn hắn ép chết chủ nhân của ta, chính là loài người ác độc này, là bọn hắn… Ta muốn giết bọn hắn, báo thù cho chủ nhân.”
Bởi vì chủ nhân không đồng ý chuyển đi, đám người kia đè chủ nhân cô xuống, cứ như vậy đụng chết chủ nhân cô đang sống sờ sờ, máu tươi văng khắp người cô.
Minh Thù liếc cô: “Chủ nhân của cô không phải người sao? Không phải cô cũng đang tự mắng chủ nhân của mình à?”
Liễu yêu: “…”
Một lúc sau, cô quỳ xuống, Minh Thù đè bả vai cô, hỏi nhỏ nhẹ: “Còn một người nữa, ở đâu?”
Lộ Cửu bị Minh Thù dọa cho giật mình, nhưng cô cũng không nổi giận, giống như đang nói chuyện phiếm với Liễu yêu. Nhưng mà sắc mặt Liễu yêu không đúng, chứng tỏ chỗ cô đè xuống, không đơn giản như vậy.
“Tôi không biết, tôi thực sự không biết.” Liễu yêu đau đến chịu không nổi, cô cảm giác trong thân thể có vật gì đang thắt lại, nặng nề. Mỗi một dây thần kinh, mỗi một đầu khớp xương đều đau quặn lên.