“Ầm…”
Căn phòng đột nhiên sụp đổ sau một hồi rung động, yêu khí từ dưới đất bốc lên. Có điểm sáng từ trong đống đổ nát phát ra, lóe lên một tia, rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hoa Giản đột nhiên xuất hiện trong đống đổ nát, trông hơi chật vật nhưng vẫn lành lặn.
“Lão đại ơi!”
Lộ Cửu chạy nhanh tới.
“Lão đại, anh không sao chứ?”
Những người còn lại cũng lần lượt vây quanh, Minh Thù từ từ buông Liễu yêu ra. Liễu yêu cảm giác lúc tay cô vừa buông mình ra, trong chớp mắt cơn đau cũng biến mất.
Cô hoảng sợ nhìn Minh Thù, chính là kiểu kinh hãi của người yếu đối với người mạnh.
Minh Thù dựa vào sư tử đá, đem miếng chocolate cuối cùng ra, chậm rãi cắn.
Hoa Giản và Lộ Cửu nói vài câu, sau đó đã có người đi tới đống đổ nát bên kia. Chỉ một lát, lôi ra ba người từ bên trong, An Tri Linh không biết tỉnh dậy từ lúc nào, nhìn thấy ba người kia liền nhào qua.
Trong đó hai người đã chết, còn có một người sống.
Hoa Giản bước từng bước từ trong đống đổ nát đi tới: “Cô ta là do cô bắt được?”
Minh Thù cười: “Nếu không... thì là anh bắt sao?”
Hoa Giản: “…” Lão tử hỏi cô nghiêm túc, cô lại nổi điên cái gì chứ!
Chờ bên này giải quyết xong, bọn họ ra ngoài thôn, cũng không biết Lộ Cửu đã nói gì với An Tri Linh, tóm lại cô ấy hiển nhiên đồng ý không báo cảnh sát, để cho bọn họ mang thi thể và người hôn mê đi.
Giản Oánh không biết đã trở lại trên xe từ khi nào, thấy mọi người trở về, cô ta lập tức xuống xe: “Đội trưởng, Lộ Cửu... chuyện này là như thế nào?”
“Trở về rồi hãy nói!” Lộ Cửu mệt mỏi không muốn nói chuyện.
Ánh mắt Giản Oánh dừng trên người An Tri Linh một chút, trong lòng có chút phiền muộn. Kim Thủ Chỉ của nữ chính quả nhiên không dễ cướp như vậy, suýt chút nữa là cô tự kết liễu mình rồi, may mà cô chạy nhanh.
Giản Oánh thu tầm mắt lại, ánh mắt vừa chuyển đến Minh Thù - người đang ở sau lưng Hoa Giản, hơi biến sắc, sao cô ta cũng ở đây?
Hoa Giản không để ý tới Giản Oánh, liền đi tới một chiếc xe.
Minh Thù đứng không nhúc nhích, cười với Giản Oánh.
Hoa Giản xoay người lại, đứng bên cạnh xe bình tĩnh nói một tiếng: “Lên xe.”
Giản Oánh và Minh Thù đồng thời nhìn sang.
Mặc dù Hoa Giản hơi chật vật nhưng khí thế và dung mạo đó làm cho người ta không còn để ý đến hắn đang chật vật thế nào, mà chỉ thấy một người đẹp trai có thể khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Giản Oánh luôn biết đội trưởng này của bọn họ rất tuấn tú.
Nhưng cô ta biết hắn không phải nam chính, kể cả nam phụ cũng không phải.
Nhưng nhìn Hoa Giản lúc này, đột nhiên lồng ngực Giản Oánh đập rất nhanh, cô theo bản năng đi về hướng Hoa Giản.
Trước đây cũng không phải chưa từng ngồi cùng xe với Hoa Giản, cô chuẩn bị lên xe, lại bị Hoa Giản cản lại, nói với người ở sau: “Cô ngồi xe Lộ Cửu.”
Giản Oánh cứng nhắc tại chỗ.
“Đội trưởng, tôi...”
“Ây, chị Giản Oánh, đã giữ một chỗ cho chị rồi đây này.” Lộ Cửu kêu bên cạnh.
Giản Oánh cứng họng, cái gì chị Giản Oánh, cô cũng chỉ sinh trước hắn một tháng thôi mà!
Giản Oánh lùi một bước, ánh mắt của Hoa Giản nhìn người con gái mặt chiếc áo hồng ở phía sau, thúc giục một tiếng: “Nhanh lên.”
Minh Thù cười nhẹ nhàng đi tới, ngồi bên cạnh Hoa Giản.
Giản Oánh: “…”
Giản Oánh âm thầm cắn răng, đi qua xe Lộ Cửu.
Trên đường trở về, Giản Oánh giống như tò mò hỏi Lộ Cửu: “Đội trưởng bình thường không phải ghét nhất yêu sao? Vì sao có yêu theo đội trưởng?”
Lộ Cửu cũng cảm thấy kỳ quái: “Không biết, cũng không biết lão đại từ đâu biết được một con yêu như thế. Ngày hôm nay cũng may có cô ấy bắt Liễu yêu lại, nếu không... chúng ta không chừng cũng chả biết lúc nào mới có thể ra khỏi.”
Giản Oánh lại nói: “Mỗi con yêu đều phải tới đăng ký, đội trưởng vì sao không đưa cô ấy đi đăng ký?”
Lộ Cửu nhún vai: “Chuyện này làm sao tôi biết được, những mà quả thật việc này lão đại có chút trái với quy định, một lát nữa tôi sẽ nói lại với lão đại.”
Tuy rằng ý của cô là muốn Lộ Cửu hiểu rõ rằng Hoa Giản đã phạm quy định, chứ không phải muốn cậu ta đi nhắc nhở hắn.Giản Oánh: “…”
Giản Oánh thật lo lắng cho chỉ số IQ của Lộ Cửu, cũng lười nói chuyện với hắn.
Ánh mắt nhìn về An Tri Linh đang có tâm trạng không tốt ở phía trước.
Cô hơi nheo mắt, đến bây giờ, cô vẫn không biết cô ấy đã gặp qua nam chính bao giờ chưa, Kim Thủ Chỉ còn chưa lấy được... Chả lẽ cô thật sự không thể sửa đổi được?
Không...
Cô biết nhiều chuyện người khác không biết như vậy, chỉ cần nắm bắt thời cơ, cô nhất định có thể thay đổi.
Xe chậm rãi rời khỏi thôn Loan Nguyệt.
Kim Đông Nhất từ một dãy nhà đi tới, nhìn khói bụi sau khi xe đi khỏi, một lúc lâu hắn quay đầu nhìn thôn Loan Nguyệt, ánh mắt tràn đầy phức tạp.
-
Trên xe Hoa Giản ngoại trừ tài xế, cũng chỉ còn lại có Minh Thù.
Hoa Giản mắt không chớp, ngồi thẳng người.
Bầu không khí trong xe có chút kỳ lạ, tài xế ngồi phía trước cũng cảm giác được, cố gắng xem mình như người vô hình.
“Anh ở dưới ao đã nhìn thấy gì rồi?” Minh Thù phá vỡ sự im lặng.
Ánh mắt Hoa Giản nhìn qua, không nói lời nào, bầu không khí tiếp tục ngượng ngùng.
“Không thể nói?” Minh Thù nheo mắt, như thể không cảm thấy ngượng ngùng, cười xấu xa:
“Lẽ nào ở dưới có một câu chuyện tình.”
Hoa Giản: “…” Câu chuyện tình, cái quái gì vậy.
Cô làm cho lão tử xem thử!
Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!
“Làm sao cô tìm được con yêu kia?”
“Cần gì phải tìm.” Minh Thù cười:
“Tôi gọi cô ta một tiếng, cô ta dám không xuất hiện?”
“…” Cô thật sự không biết thẹn nha!
Nhưng mà nếu không phải con yêu kia đột nhiên bị bắt, hắn có thể sẽ không thoát được dễ dàng như vậy, cho nên hắn cần phải cảm ơn cô. Nhưng cái bộ dạng thích chọc điên người khác như vậy, hắn thật không nói ra được hai chữ cảm ơn này.
Hoa Giản không muốn nói chuyện với Minh Thù nữa.
Minh Thù ngược lại không an phận cứ gây chuyện với hắn, giống như sợ hắn không tức giận mà bóp chết cô vậy.
Hoa Giản đưa Minh Thù đến văn phòng yêu quái.
“Tôi còn tưởng rằng các người giàu có hào sảng dùng một tòa nhà lớn làm văn phòng, không ngờ chỉ có một tầng.” Minh Thù đi vào, bắt đầu mượn cớ gây chuyện với Hoa Giản.
Hoa Giản mắt nhìn thẳng cà thẻ vào cửa, tự thôi miên bản thân cái gì cũng không nghe được, coi như cô nói nhảm.
Lộ Cửu ở phía sau khóe miệng hơi giật, nơi này tấc đất tấc vàng, có thể có một tầng đã lợi hại lắm rồi, cô còn muốn một tòa nhà...
“Đội trưởng...”
“Đội trưởng không sao chứ?”
“Làm em sợ muốn chết, may mà đội trưởng đã trở về.”
Vào trong, Minh Thù mới phát hiện ở đây quả nhiên rất nhiều người, hơn nữa còn có một ít yêu.
Lộ Cửu đi trước sắp xếp cho An Tri Linh và bạn của cô. Giản Oánh cũng có công việc của mình, chỉ có thể giương mắt nhìn Minh Thù và Hoa Giản vào phòng làm việc riêng.
“Ôi chao... Kia là ai thế, sao lại theo đội trưởng vào đó rồi, dáng dấp rất đáng yêu, dáng vẻ hồng hào, nhìn thấy tôi chỉ muốn véo hai cái.”
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp người mặc màu hồng nhạt, ăn mặc kiểu mộng mơ. Tôi đã khóa lòng với các cô gái nhiều năm như vậy, đã đến lúc phải mở lòng rồi. À, Lộ Cửu, cô gái vừa rồi là ai vậy?”
Lộ Cửu xua tay: “Đang bận, đừng hỏi linh tinh.”
Giản Oánh bĩu môi, về chỗ ngồi của mình, chỉnh lý hồ sơ trên bàn nhưng không hề tập trung.
“Chị Giản Oánh.” Lộ Cửu hấp tấp chạy tới, đem một phần văn kiện để trước mặt cô rồi lại chạy đi, vừa chạy vừa dặn Giản Oánh:
“Nhanh mở ra xem.”
Giản Oánh mở ra văn kiện ra xem, sắc mặt khẽ biến.
Văn kiện là một phần tư liệu.
Họ tên: Đào Tiễn
Giới tính: Nữ
Ngày sinh: Ngày 19 tháng 04 năm 2000
...
Người giám hộ: Hoa Giản
Giản Oánh nhìn mãi người giám hộ, rất lâu cũng chưa hoàn hồn.