Minh Thù đợi sau khi Lục Chước được người khác chở đi sau đó mới lái xe về nhà, đợi đến khi cô về nhà mình đã rạng sáng.
Dưới nhà cô có đậu một chiếc xe màu đen, Minh Thù ôm không ít đồ ăn vặt chăm chú nhìn, ngay lúc này thì cửa xe mở toang ra.
Một đôi chân dài xuất hiện, đôi giày da sáng như một tấm gương có thể soi người khác.
Nhìn theo ánh sáng mờ nhạt, Minh Thù cố gắng nhìn người này là ai
Hoắc Đình!
Hoắc Đình giọng nói có chút không kiên nhẫn gọi cô: "Hứa Bắc."
"Gì vậy?"
Minh Thù ôm đồ ăn vặt lùi lại, nửa đêm xuất hiện ở nơi này muốn giành đồ ăn với trẫm hay sao?
Hoắc Đình đi về phía cô, đầu ngón tay mang theo một tấm thiệp: "Cuối tuần tới chỗ này, chúng ta sẽ đính hôn."
Minh Thù cảm giác mình không nghe rõ: "Anh nói cái gì?"
Hoắc Đình lời ít ý nhiều: "Đính hôn."
Minh Thù ho một tiếng: "Tôi và anh?"
Hoắc Đình đặt thiệp mời lên đống đồ ăn vặt trong tay Minh Thù: "Nếu không, cô nghĩ cùng ai? Hứa Bắc à, chuyện đính hôn là chuyện của gia tộc, dù cô có đồng ý hay không, tôi cũng hy vọng cô sẽ không làm ra chuyện thiếu suy nghĩ."
Minh Thù cảm thấy buồn cười, bọn họ còn chưa đính hôn mà đã muốn quản cô rồi.
"Ví dụ như?"
"Nửa đêm qua lại không rõ với nghệ sĩ."
Nửa đêm qua lại không rõ với nghệ sĩ? Là nói Lục Chước sao?
Hoắc Đình tiếp tục nói: "Tôi không hy vọng thấy bất cứ tin tức gì về cô trên báo giải trí."
Hoắc Đình cũng không có dừng lại lâu nói xong câu đó hắn liền xoay người lên xe, ngay lúc đóng cửa xe hắn còn nhìn thoáng qua Minh Thù: "Đừng có tới trễ."
Minh Thù mỉm cười, giọng nói xuyên thấu qua bóng đêm rõ ràng nói với Hoắc Đình: "Tôi sẽ không đến trễ."
Hoắc Đình dừng lại động tác, đáy lòng cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng không suy nghĩ nhiều, đóng cửa xe bảo tài xế lái xe rời đi.
Hắn ở chỗ này chờ lâu lắm rồi, làm lỡ quá nhiều thời gian.
Minh Thù về đến nhà, mở thiệp mời nhìn thoáng qua chính là địa điểm và thời gian ăn cơm. Hứa gia còn chưa thông báo gì cho nhân vật chính là cô liền quyết định kết hôn?
Trẫm đồng ý sao?
Đồ ăn vặt của trẫm đồng ý sao?
Minh Thù móc điện thoại di động ra mới phát hiện hết điện, nhanh chóng sạc đầy điện liền khởi động máy, gọi điện không ngừng cho ông Hứa nhưng đều nghe tiếng "tít tít".
Thật sự gọi không được nên cô đành gửi tin nhắn, nói về hôn sự của cô diễn ra sau khi tan làm.
"Brừ... Brừ."
Điện thoại di động đột nhiên rung lên khiến Minh Thù giật cả mình.
Minh Thù nghe điện thoại: "Tối rồi không ngủ gọi điện thoại cho tôi làm cái gì?"
Giọng nói thư ký có chút khàn, rõ ràng là vừa mới tỉnh dậy: "Hứa tổng, có paparazzi chụp được ảnh của cô và Lục Chước,đại diện Lâm kêu tôi hỏi cô xử lý như thế nào?"
"Hình gì?" Cô và Lục Chước không vào khách sạn, có gì hay ho để chụp chứ?
Thư ký nói: "Tôi đã gửi qua email của cô rồi."
Minh Thù không thể làm gì khác hơn là mở email ra. Ảnh là chụp ở trên xe, đầu tiên là Lục Chước xuất hiện sau đó cô dựa vào cửa xe, Lục Chước lấy tay chống cửa xe, ánh sáng mờ ảo nhìn qua có vài phần mờ ám.
Sau đó cô đẩy Lục Chước lên mặt đất.
Góc độ bắt chụp rất tốt nhìn qua không giống như là đánh nhau, giống như có ý mập mờ không rõ.
"Đầu tiên hãy áp..." Minh Thù vừa dứt lời liền thay đổi: "Cứ để bọn họ tung tin, chúng ta đổ thêm dầu vào lửa làm cho chuyện này lớn hơn nữa."
Không phải Hoắc Đình không muốn thấy trẫm trên tin tức giải trí hay sao?
Trẫm để ngươi chứng kiến mỗi ngày.
Lục Chước muốn duy trì hình tượng bản thân thì sẽ cho hắn được như ước muốn.
Một mũi tên trúng hai đích, hoàn hảo!
Tự thưởng cho mình một túi đồ ăn vặt.
"Hứa tổng, cô nói thật hay giả?"
Thư ký nghi ngờ bản thân chưa tỉnh ngủ nên đã nghe lầm rồi: "Ký giả nhất định sẽ viết linh tinh, Lục Chước chưa chính thức trở lại đã gây ra chuyện lớn như vậy, lúc đó sẽ bất lợi với Lục Chước."
Tổng giám đốc Minh Thù ngang ngược nói: "Không phải là giết người phóng hỏa, có gì phải sợ."
Không làm thì không nổi.
Càng làm càng nổi.
Có chỉ thị của Minh Thù, ngày thứ hai trên tin tức giải trí đã có tiêu đề "Những tấm hình khiếm nhã của Minh Thù và ngôi sao sắp nổi Lục Chước", tay ký giả này quả thật không vừa.
Kết hợp với những tin giải trí trước.
Minh Thù thật thật giả giả sử dụng quy tắc ngầm, nhưng lại không đồng ý sử dụng quy tắc ngầm với Lục Chước. Câu chuyện được mọi người tung hứng hấp dẫn tất cả mọi người, mọi người trong giới tiểu thuyết đều tự do sáng tạo.
Chắc là Hoắc Đình đã tức chết rồi, vừa sáng sớm đã gửi tin nhắn cho Minh Thù hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Hôm qua vừa cảnh cáo cô, vậy mà mới sáng sớm đã gây ra chuyện như vậy.
Minh Thù chậm rãi đánh chữ trả lời.
"Tổng giám đốc Bắc Thần và nghệ sĩ qua lại không rõ, đây không phải là chuyện đêm qua Hoắc tổng nói hay sao? Tiêu đề lớn như vậy, Hoắc tổng lẽ nào không biết chữ, có muốn tôi mời một gia sư dạy kèm tại nhà cho anh hay không?"
"Hứa Bắc, cô đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi."
"Người ta muốn xem Hoắc tổng kiên nhẫn đến đâu thôi mà."
Có thể Hoắc Đình bị giọng điệu này làm cho tức chết không trả lời Minh Thù. Minh Thù đang lướt tới một lời bình luận trên mạng, có người đem chuyện trước kia Hạ Liên bị thương ra nói, sau đó liền phê phán Minh Thù.
Minh Thù mở weibo.
Người trên mạng A: Lần trước ức hiếp nghệ sĩ, ngày hôm nay lại sử dụng quy tắc ngầm với nghệ sĩ, làm sao có người như vậy thật sự là chán ghét.
Người trên mạng B: Lục Chước là nam thần của tôi, cô làm sao có thể vấy bẩn anh ta, còn muốn sử dụng quy tắc ngầm với anh ta, thật không biết xấu hổ.
Người trên mạng C: Lục Chước cũng không phải là người tốt gì. Mọi ngưòi hãy xem những tấm hình đó anh ta không hề phản kháng, chắc cũng là anh tình tôi nguyện. Anh ta đã vắng bóng một năm, muốn nổi tiếng chắc cũng đã leo lên giường người khác, nếu không làm sao người khác cưng chiều anh ta như vậy.
Minh Thù vừa lướt đến bình luận này.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào hắn sống tốt!
Minh Thù tiện tay đem đám người kia kéo một lần giá trị thù hận.
Minh Thù xoá hết weibo chậm rãi rời giường đi đến công ty, có vẻ Lục Chước không có tới công ty. Lâm Ôn Việt hỏi Minh Thù nên xử lý tình huống này như thế nào.
"Cho cậu ta thoải mái cọ xát, tôi không ngại." Trẫm là người vĩ đại như vậy đấy.
Lâm Ôn Việt: "..."
Vậy là nhiệt tình hay sao? Sự nhiệt tình này không người nghệ sĩ nào dám nhận.
"Được rồi." Minh Thù đột nhiên lên tiếng: "Đổi cho cậu ta tiết mục tổng nghệ kia đi."
Lâm Ôn Việt nhíu lông mày: "Hứa tổng cảm thấy chương trình kia có vấn đề gì sao?"
Minh Thù không thể nói do tên kia không thích, trẫm sẽ mất mặt đó.
Cô bịa đại một lý do: "Sáng sớm hôm nay gặp phải một tên lừa gạt, nói công ty chúng ta và chương trình kia không hợp."
Lâm Ôn Việt xấu hổ: "Hứa tổng, cô đã nói tên đó là lừa gạt sao còn tin lời nói của tên đó."
"Thà tin rằng là có còn hơn là không." Minh Thù gật đầu: "Cứ quyết định như vậy đi, tìm lý do báo cho Lục Chước nhưng đừng nói là tôi đổi."
Lâm Ôn Việt: "..."
Lâm Ôn Việt rất muốn chỉnh sếp của hắn, nói cho Lục Chước một hình tượng rạng ngời.
Nhưng mà sếp của hắn lại không có ý định làm rõ cho Lục Chước, Lục Chước càng tức hắn lại càng vui. Nếu không phải bị ngăn lại thì có thể hắn đã nói cậu ta dính phải quy tắc ngầm. Đây tàn sát lẫn nhau sao?
Cuộc họp hằng năm.
Minh Thù tâm tình rất tốt trở về phòng làm việc, tâm tình tốt làm việc hiệu suất cao không ít. Thư ký cảm thấy vô vùng kỳ lạ, xảy ra chuyện này tâm tình Hứa tổng vẫn tốt như vậy hay sao?
Thật không hiểu được đầu của cô ấy nghĩ cái gì.