Lục Chước nghe được tin chính mình không quay chương trình "Chỉnh người nhất", hoàn toàn không có nghe lý do của Lâm Ôn Việt, tự cho rằng toàn bộ đều là do Minh Thù.
Lục Chước hấp ta hấp tấp chạy đến phòng làm việc của Minh Thù, đẩy cửa trước rồi chui đầu vào: "Hứa tổng à, tôi mời cô ăn cơm."
Minh Thù đang ngồi ở bàn làm việc ngẩng cao đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn Lục Chước.
Minh Thù chịu đựng sự dụ dỗ: "Không ăn."
Trẫm không phải người bị thức ăn dụ dỗ.
Trẫm không phải.
Đúng rồi, trẫm không phải.
Lục Chước đẩy cửa ra đi vào: "Hứa tổng cô không đói bụng sao? Lúc này đúng ngay giờ ăn tối, tôi mời Hứa tổng đi một nhà hàng ăn rất ngon, chắc chắn từ trước tới nay cô chưa từng ăn qua."
Trẫm không đi.
"Hứa tổng, làm việc cũng phải ăn cơm chứ, cô như vậy thì cơ thể làm sao chịu được, giờ này là ngay bữa ăn đó."
Trẫm... Không đi.
Minh Thù vùi đầu xem văn kiện, nhưng mà văn kiện đã biến thành đùi gà đủ mọi hình dáng.
"Hứa tổng, cho tôi một cơ hội đi! Lần trước cô tới đón tôi, tôi còn chưa cám ơn cô."
Lục Chước đã tới gần bàn làm việc: "Cô không cho tôi mời cô ăn cơm, tôi nhất định sẽ ghi nhớ..."
"Anh đủ rồi."
Minh Thù ném bút trên bàn đứng thẳng dậy
Lục Chước cho rằng Minh Thù muốn đánh hắn, theo bản năng lui về phía sau mấy bước.
Tôi đây không tính toán việc cô đánh tôi, còn đem tôi ném vào bệnh viện tâm thần. Cô còn hung dữ như vậy, dù cho trước đây tôi không báo cảnh sát bây giờ cũng sẽ báo.
Minh Thù gấp văn kiện trên bàn lại: "Cơm nước xong xuôi, anh sẽ không làm phiền tôi nữa phải không?"
Lục Chước lộ ra hai cái răng khểnh: "Ừ."
Đồng ý trước đi sau đó hãy kiếm lý do, lão tử không tin cô sẽ không thích lão tử.
Ha ha, lão tử thật thông minh
"Dẫn đường đi." Vì hắn hứa không phiền trẫm nữa nên trẫm mới đồng ý.
Minh Thù dẫn Lục Chước đi trốn việc bị người của công ty nhìn thấy, dường như chỉ cần ngồi trên mạng gõ thì bọn họ cũng đã có tai tiếng rồi.
Lục Chước dẫn Minh Thù đến một nhà hàng khá là riêng tư, món ăn đúng thật không tệ nhưng hơi ít hơn nữa đây là số lượng giới hạn, có thể nói có tiền cũng chưa chắc mua được.
Lục Chước chuyển cái ghế đến bên cạnh Minh Thù: "Hứa tổng, người trên mạng đều nói cô sử dụng quy tắc ngầm..."
Minh Thù ho một tiếng: "Anh muốn bị dính phải quy tắc ngầm..."
Lục Chước hơi chờ mong: "Hứa tổng đồng ý không?"
Minh Thù nghiêng đầu mỉm cười: "Không sử dụng quy tắc ngầm với tên bệnh như ngươi."
Lục Chước đen mặt giải thích: "Tôi không có bị bệnh."
"Đúng vậy, anh rất tỉnh." Minh Thù xem qua tư liệu của Lục Chước, bác sĩ chẩn đoán hắn có bệnh phân liệt nhân cách.
Lục Chước: "..." Cô mới tỉnh đó.
Sao lão tử có thể vậy được?
Rõ ràng đó là Lục Chước.
Được rồi, bây giờ lão tử là Lục Chước.
Không cãi nhau với cô, bình tĩnh bình tĩnh nào, hắn tới đây là để công lược cô mà.
"Hứa tổng, cô xem có phải tôi rất đẹp trai hay không?"
Lục Chước ra sức đề cao chính mình: "Có phải cô thèm rồi phải không, Hứa tổng cô suy nghĩ một chút đi, hiện nay mọi người trên mạng đều nói như vậy, nhưng tôi không thể để mọi người nói như vậy đúng không, chúng ta thực hiện hóa nó đi nha?"
Minh Thù buông cái nĩa, lau miệng: "Anh muốn dính phải quy tắc ngầm hay sao? Nếu thật sự muốn, tôi sẽ kiếm cho anh một kim chủ đảm bảo anh sẽ sống tốt."
Sống tốt?
Lục Chước tràn đầy nghi vấn, hình như có gì đó không đúng.
Không được, hắn không muốn dính quy tắc ngầm của người khác.
Lục Chước giống như thẹn thùng nói: "Tôi chỉ muốn bị Hứa tổng sử dụng quy tắc ngầm."
Minh Thù khẽ nhướng mày, quyết định không ngừng cố gắng chọc tức Lục Chước, nói: "Thật đáng tiếc, tôi sắp đính hôn rồi."
Lục Chước sửng sốt: "Đính hôn? Cùng ai?"
Tên nào dám phỏng tay trên của hắn?
"Cậu đoán thử xem."
Lão tử đoán... Lão tử đoán là...
Lục Chước đã biết đến chuyện này, rất nhanh liền trả lời: "Hoắc Đình."
Minh Thù giọng mang ý cười: "Biết không ít nha."
Lục Chước lạnh cả sống lưng, hắn quá nhanh mồm đáng lẽ hắn không nên nói về chuyện cô đính hôn cùng với ai.
Nói cũng nói rồi, Lục Chước cứng ngắc trả lời: "Hoắc Đình không phải mẫu người của cô, cô không thể kết hôn cùng hắn."
"Vậy ai mới là mẫu người của tôi?"
"Tôi đó."
Lão tử đây thông minh như vậy, không phải hắn thì là ai.
Minh Thù cười khẽ: "Cậu dựa vào cái gì? Trừ khuôn mặt này ra, cậu còn có cái gì, lấy cái gì so sánh với Hoắc Đình?"
Lục Chước rất là tự tin: "Tôi đây sớm muộn gì cũng sẽ nổi tiếng, cô muốn cái gì thì sẽ có cái đó."
"Tôi không nâng đỡ cậu thì cậu thử nổi tiếng cho tôi xem nào?"
Minh Thù buồn cười: "Chàng trai trẻ à, bớt mơ mộng đi."
Lục Chước: "..."
Đột nhiên cảm thấy tổng giám đốc bá đạo này cũng rất tốt.
Có thể đổi một con dao được không?
[Cửu thiếu, đừng suy nghĩ kỳ lạ được không?]
[Cửu thiếu bình tĩnh một chút, để dao xuống!]
Minh Thù đứng dậy vừa đúng lúc Lục Chước cầm dao trong tay sượt qua, Minh Thù liếc mắt, một luồng ánh sáng vô tình lướt qua.
Lục Chước đỡ cái ly ở trên bàn, hình như cô vô tình làm rơi cái ly khi đang đứng dậy, tia sáng ấy quét qua chiếc ly thủy tinh trong suốt.
Lục Chước bình tĩnh cười một cái lộ ra hai cái răng khểnh, trông vô cùng hiền lành dễ thương.
Minh Thù quay đầu lại tiếp tục đi ra ngoài, Lục Chước buông cái ly ra một tia sáng xẹt qua tay áo, hắn nắm lấy tay áo đồng thời đứng dậy.
Hành lang rất yên tĩnh, Minh Thù bước ở trên thảm trải sàn không nghe được bất kỳ tiếng động gì.
Cô vừa mới bước qua liền nhanh chóng quay về.
"Tôi..."
Minh Thù trở tay đè Lục Chước lên tường, thuận tiện che cái miệng của hắn, cảnh cáo nói: "Đừng nói chuyện."
Lục Chước gật đầu, nói mình biết rồi.
Minh Thù lưỡng lự ba giây liền buông tay ra, cẩn thận nhìn qua bên kia. Lục Chước cũng cẩn thận hé đầu ra liếc nhìn bên kia.
Chỉ thấy phía trước hành lang, cô gái bị người đàn ông đè vào tường, tư thế hai người khá thân mật dường như tinh thần cô gái đó không tốt lắm, giống như muốn ngăn cản sự tiếp cận của tên đàn ông.
Nhưng cuối cùng cũng thất bại khi tên đàn ông nắm cằm cô gái, cúi thấp đầu hôn cô, trong thoáng chốc khung cảnh vô cùng mập mờ.
Lục Chước dời mắt cúi đầu nhìn, chỉ thấy tổng giám đốc của hắn không hề có một chút xấu hổ nào đang cầm điện thoại di động ghi hình.
Lục Chước: "..."
Tại sao cô không làm paparazzi đi?
Có một điểm nào giống tổng giám đốc không?
Người bên kia nhúc nhích một cái Minh Thù liền lùi lại phía sau, vô tình đụng phải cằm của Lục Chước khiến hai người đồng thời kêu lên.
"Cậu dựa vào tôi gần như vậy làm cái gì!" Sau khi ghi hình xong dường như Minh Thù không sợ bị phát hiện, không hề nói nhỏ lại một tí nào.
Cô ôm đầu vò vò, sắp chấn động đến não rồi.
"Đột nhiên cô lùi lại, tôi cũng rất đau." Lục Chước cảm giác mình sắp rơi cằm xuống đất, nếu bị hủy khuôn mặt thì phải làm thế nào.
Hiện tại hắn chỉ còn lại khuôn mặt này thôi.
"Cậu không dựa gần tôi như vậy thì tôi sẽ không đụng trúng cậu." Trẫm không sai!
"Cô..."
Dù gì cũng là lão tử sai!
Minh Thù cho rằng người bên kia sẽ đi qua đây, nhưng mà bọn họ nói lâu như vậy cũng không có ai đi ngang qua.
Đến khi cô nhìn qua thì hai người bọn họ đã đi rồi, hành lanh cũng trống không.
"Hai người vừa rồi là ai?"
Lục Chước hỏi: "Cô quen họ sao? Cô quay họ làm gì? Cô có thù với bọn họ à?"
Minh Thù khóe miệng giật một cái: "Cậu lấy đâu ra nhiều vấn đề như vậy, có phiền hay không? Cậu đổi tên là Lục Phiền đi."
"Có vấn đề tất nhiên phải hỏi. Cô đừng đi, cô còn chưa trả lời vấn đề của tôi, hai người vừa rồi là ai?"