Minh Thù giấu đi An Liễm vài ngày.
An Liễm không biết mình có điểm nào không tốt để cô không nguyện ý cho mình ra ngoài gặp người nhà của cô.
Mãi đến vài ngày sau, Minh Thù dẫn hắn đi mua một bộ quần áo sau đó để tự hắn mang về.
An Liễm cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng thời điểm đi vào liền phát hiện Du Tĩnh Nhã cũng ở đó.
Hơn nữa còn rất kỳ quái.
Hắn đi vào, Du Tĩnh Nhã liền cười tươi như hoa chạy ra đón.
"Đây chính là An Liễm a? Ai, dáng dấp thật đẹp mắt, mau ngồi."
An Liễm: "..."
An Liễm mơ màng ngồi xuống.
Du Tĩnh Nhã nhiệt tình quá mức làm cho An Liễm có chút không biết làm sao.
Nhưng lại không thể để Minh Thù chế giễu, chỉ có thể cưỡng ép bình tĩnh ứng phó Du Tĩnh Nhã nhiệt tình.
Minh Thù không biết đã nói gì với Du Tĩnh Nhã, cho dù hắn đang ngồi xe lăn bà ấy cũng không hỏi gì dư thừa.
Lần gặp phụ huynh này hài hòa đến dị thường.
Mà Du Tĩnh Nhã rõ ràng đối với An Liễm rất hài lòng.
Tiếp theo An Liễm cứ như vậy quang minh chính đại ở lại.
"Sao em không nói với tôi..." Về đến phòng, thân thể căng cứng của An Liễm liền thư giãn xuống.
Hắn một chút phòng bị cũng không có.
"Trước đó không phải rất muốn gặp sao?" Minh Thù buồn cười: "Hiện tại đã gặp rồi, làm sao còn không cao hứng."
An Liễm nói: "Không phải không cao hứng, quá đột ngột, tôi một chút chuẩn bị cũng không có."
Minh Thù gặm hoa quả lấy từ phòng khách đến, thuận miệng trả lời: "Cần gì chuẩn bị, có gương mặt này của cậu là đủ rồi."
Xinh đẹp chính là lợi khí.
An Liễm quay người đối mặt cùng Minh Thù: "Em chỉ là coi trọng gương mặt này của tôi?"
"Không thì sao?"
An Liễm từ xe lăn đứng lên, từng bước từng bước đi đến trước mặt Minh Thù, Minh Thù che chở hoa quả lui lại, làm gì!
An Liễm nhìn cô chăm chú, trầm giọng nói: "Tôi muốn em thích tôi."
Minh Thù thành khẩn không thôi: "Thế nhưng tôi chỉ muốn thích gương mặt này của cậu thì làm sao bây giờ?"
"..."
Mặt là của hắn.
Thích mặt của hắn, chính là thích hắn!
An Liễm cúi đầu hôn má cô một chút, thanh âm vô cùng ngọt ngào: "Tôi cũng thích em."
Minh Thù: "??"
Chấm hỏi!!
Cái này là cái logic gì?
Hắn làm sao đột nhiên lại thổ lộ?
Minh Thù cho tới bây giờ cũng không hiểu được lý luận thổ lộ của tiểu yêu tinh.
-
Minh Thù sáng sớm đã bị Hách Nhan đánh thức, nói muốn hẹn cô ăn cơm, là Đông Ca mời khách, nếu không phải mấy chữ cuối cùng này, đoán chừng Minh Thù sẽ bóp chết Hách Nhan.
Sáng sớm đã quấy rầy giấc ngủ của người khác.
Minh Thù để Hách Nhan gửi địa chỉ tới.
Cô mơ mơ màng màng sờ người ở bên cạnh trong chốc lát, vượt qua An Liễm, sờ đến đồ ăn vặt của mình, một mặt hạnh phúc ngủ tiếp.
An Liễm trầm mặc nhìn tay của cô...
Vì thế Minh Thù liền bỏ ra cái giá thê thảm.
"Sáng sớm cậu cũng động dục sao?!" Minh Thù cơ hồ là lăn xuống giường, quấn ga trải giường, chỉ vào An Liễm mắng.
An Liễm vô tội: "Đối với em mới như vậy."
Minh Thù: "..."
Minh Thù hít sâu, cởi ga trải giường ra đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, Minh Thù phát hiện mình không có theo cầm quần áo.
Cô ghé vào cửa phòng tắm, thò đầu ra: "An Liễm, lấy quần áo cho tôi, là cái váy màu lam ở tủ đồ bên trái."
"... Được."
Minh Thù lùi về phòng tắm chờ hắn.
Minh Thù nghe thấy tiếng bước chân của An Liễm, nhưng sau đó liền không có động tĩnh..
"Để cậu lấy quần áo cũng lâu như vậy, cậu đi mua sao?"
An Liễm mập mờ lên tiếng.
Minh Thù lại chờ trong chốc lát, cửa phòng tắm bị đẩy ra, một bộ váy được đưa vào.
"Cậu... Làm sao lại chậm như vậy?"
Minh Thù nhận lấy quần áo.
"Quần áo của em nhiều như vậy..."
Minh Thù nhìn quần áo trong tay, là một chiếc váy màu trắng.
Trong tủ bên trái cô treo chính là chiếc váy màu lam, chiếc màu trắng này cùng chiếc váy kia có chút tương tự, nhưng màu sắc lại chênh lệch lớn như vậy...
Minh Thù thản nhiên thay xong quần áo.
Đến lúc ra cửa, Minh Thù chọn một đôi giày Du Tĩnh Nhã mua cho cô vẫn chưa từng mang qua.
"Màu này nhìn được không?" Cô cố ý đến trước mặt An Liễm.
An Liễm cẩn thận nhìn trong chốc lát, nghiêm túc đến không chịu được: "Rất đẹp, em mang gì cũng đều đẹp."
"Thế nhưng tôi cảm thấy màu đỏ có chút chói."
"Sẽ không."
"Phải không." Minh Thù nhìn trên mặt đất, giày cao gót màu đen lộ ra ngón chân xinh xắn, nổi bật lên làn da trắng như tuyết.
Minh Thù nhìn An Liễm cười một chút, đẩy hắn đi ra ngoài.
Trước đó An Liễm còn rất kháng cự ngồi xe lăn, dù sao hắn có thể đi.
Nhưng bị Minh Thù dạy dỗ mấy lần, hắn liền thành thật, ngoan ngoãn để Minh Thù đẩy đi.
Đông Ca mời khách ăn cơm, Minh Thù gọi món không chút khách khí.
"Vị này chính là..."
Ánh mắt Hách Nhan dán vào An Liễm.
Trời ạ!
Sương Sương nhà cô đi đâu bắt được một tiểu mỹ nhân đẹp mắt như vậy.
"Bạn trai, An Liễm."
Đông Ca biểu lộ có chút cổ quái.
Hắn nhớ không lầm, đây chính là người cá.
Thật lâu, Đông Ca mới tìm lại được thanh âm của mình: "Các người?"
Minh Thù mỉm cười: "Đúng vậy."
Có Hách Nhan ở đây, Đông Ca cũng không tiện hỏi hắn làm sao đem cái đuôi biến thành chân.
Trong lúc ăn cơm cũng chỉ có âm thanh trò chuyện của Hách Nhan cùng Minh Thù, Đông Ca ngồi bên cạnh không ăn gì, nhưng lại gắp cho Hách Nhan không ít đồ ăn.
Mặc dù cuối cùng bị Hách Nhan ghét bỏ, còn đổi vị trí.
Đông Ca: "..."
Yêu đương thật mệt mỏi.
An Liễm liền yên tĩnh nhiều, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Minh Thù lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhu thuận đến không chịu được.
"Vậy hẹn lần sau a!"
Thời điểm tách ra, Hách Nhan còn lưu luyến không rời.
"Chúng ta về nhà sao?" An Liễm quay đầu hỏi Minh Thù.
"Tôi cảm thấy..." Minh Thù trầm tư một lát: "Chúng ta hẳn là đi siêu thị."
"..."
Lại muốn cùng đồ ăn vặt bồi đắp tình cảm sao?
Có thể không đi không?
-
Minh Thù sau đó lại thử nhiều lần, phát hiện hắn thật sự không phân biệt được màu sắc, cô còn cố ý tìm một người cá hỏi trước kia An Liễm có phải như vậy hay không.
Nhưng người cá kia trả lời không có.
Trước kia An Liễm có thể phân biệt được màu sắc.
Thế nhưng...
Minh Thù đưa một cái chén tới trước mặt An Liễm: "An Liễm, đây là màu gì."
Đáy lòng An Liễm hơi hồi hộp một chút, nhìn chằm chằm cái chén trong tay Minh Thù.
Thứ hắn nhìn thấy chính là một mảnh đen trắng, căn bản không biết đó là màu gì.
"Cậu không phân biệt được đúng không?" Tại trước khi An Liễm nghĩ ra đối sách, Minh Thù xích lại gần hắn: "Đây chính là cái giá? Cậu gạt tôi."
An Liễm cúi thấp đầu, ngón tay nắm chặt vạt áo, đầu ngón tay cũng bắt đầu trắng bệch.
Minh Thù buông cái chén xuống, cái chén cùng mặt bàn va chạm, phát ra thanh âm rất nhỏ.
Tim An Liễm cũng nhảy theo một cái.
Cô tức giận sao?
Ngay tại thời điểm An Liễm thấp thỏm có nên nhận lỗi hay không, Minh Thù đột nhiên ngồi xổm trước mặt hắn.
Cô nắm chặt tay An Liễm, gỡ ngón tay đang siết chặt vạt áo của hắn ra.
"Cậu hi sinh nhiều như vậy, đáng giá không?"
"Đáng giá."
"Cho dù tôi không thích cậu?"
"... Tôi thích em là đủ rồi."
An Liễm cầm tay Minh Thù, hắn ngẩng đầu: "Tôi không biết phải làm như thế nào mới có thể sống cùng em, tôi không muốn mất em, đây là biện pháp duy nhất tôi có thể nghĩ đến."
"Đây không phải chuyện cậu nên cân nhắc."
An Liễm sửng sốt, hắn nhấp môi một chút: "Tôi chỉ là muốn sống cùng em mà thôi, có lỗi sao?"
"Cậu mất đi nhiều thứ như vậy..."
"Thế nhưng tôi có em."
Hắn mất đi nhiều thứ như vậy cũng không bằng có được cô.
Minh Thù hơi nắm chặt tay của hắn: "Cậu bây giờ ngay cả đỏ vàng lục đều không phân biệt được, không thể nhìn thấy màu sắc rực rỡ của thế giới này."
An Liễm đưa tay nâng lấy mặt Minh Thù, trong con ngươi chỉ có thân ảnh của cô, phảng phất toàn bộ thế giới cũng chỉ có cô.
Hắn nói khẽ: "Không sao."
Thế giới đen trắng không đáng sợ.
Đáng sợ chính là thế giới đó không có em.
"Trong mắt tôi, em vĩnh viễn là ánh sáng duy nhất."