Bản án của Triều Tiến đã được xét xử, để Minh Thù ngoài ý muốn chính là giam giữ mấy năm mà thôi.
Bởi vì Triều Tiến có chứng cứ, chứng minh người lúc ấy hắn giết đã bị lây nhiễm virus, mà tinh thần lại đang không bình thường, hắn chính là giết người tự vệ.
Cho nên sau khi xét xử, Triều Tiến cũng chỉ bị hình phạt mấy năm.
Nhà ở của Triều Tiến là quân đội phân cho, lúc này phải bị thu về.
Người thi hành tới thông báo cho Triều Sở.
Triều Sở nắm văn kiện thông báo, cả người đều có chút mơ màng.
"Thế nhưng tôi không có chỗ ở..."
Người thi hành chỉ giải quyết việc chung, giọng nói lộ ra sự băng lãnh: "Rất xin lỗi, Triều Sở tiểu thư, chúng tôi có thể cho cô trì hoãn mấy ngày để cô tìm được chỗ ở mới."
Triều Sở còn muốn nói gì đó nhưng người ta căn bản không cho cô ta cơ hội nói.
"Chính là ba cô ta, xém chút hại chết rất nhiều người..."
"Ài, tôi nghe nói đây không phải con gái ruột của hắn, hắn căn bản không quan tâm con gái ruột."
"Thật hay giả?"
"Không biết, tôi cũng là nghe nói, anh nói nếu người này không phải con gái ruột mà hắn cũng liều mạng như vậy, làm sao lại không quan tâm con gái của mình?"
"Sách, sự thật vốn là cánh rừng lớn, loài chim nào có."
"Đi thôi đi thôi..."
Nội dung cuộc trò chuyện của người thi hành không sót một chữ bị Triều Sở nghe được.
Cô ta nắm lấy văn kiện tay, hung hăng dùng sức, văn kiện hoàn toàn biến dạng.
Triều Sở trước kia đều dựa vào Triều Tiến, chi phí ăn mặc hoàn toàn đều không cần cân nhắc.
Đột nhiên để cô ta rời khỏi nơi này, cô ta ngay cả mình nên đi đâu tìm chỗ ở cũng không biết.
Nhưng văn kiện này là chính phủ đưa ra, nếu cô ta không dời đi cũng chỉ có thể bị đuổi ra ngoài.
Triều Sở chỉ có thể tự mình chạy đi tìm chỗ ở.
Chuyện virus có không ít người chết, phòng ở ngược lại có rất nhiều, bất quá đại tiểu thư như Triều Sở chưa hề trải qua chuyện như vậy nên cũng không ngoại lệ bị người ta lừa gạt.
Trên người cô ta vốn là còn một chút tiền tiết kiệm.
Nhưng mỗi lần đều bị lừa gạt như thế, tiền tiết kiệm đã thấy đáy.
Cuối cùng Triều Sở chỉ có thể tìm một căn phòng rất kém cỏi để ở, Triều Sở nhìn mặt đất bừa bộn, đáy lòng tràn đầy mỏi mệt.
Cô ta ngồi xổm trên mặt đất khóc trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới bạn học của mình.
Hiện trường học còn đang nghỉ học, không biết lúc nào mới có thể khôi phục.
Cho nên Triều Sở liền gọi điện thoại cho các bạn học tương đối quen thuộc.
Nhưng các tin tức của Triều Tiến đều truyền bá trên TV, các bạn học trước đó chơi rất tốt, lúc này đều trở mặt không quen biết.
Cũng sẽ có người giúp cô ta, nhưng gia cảnh của đối phương cũng không tốt hơn cô ta, khả năng giúp đỡ lúc này cũng rất ít.
Lúc trường học khai giảng học kỳ sau, Triều Sở không bỏ ra nổi học phí, tự nhiên cũng không thể đến trường học được.
Triều Sở nghĩ đến Du Tĩnh Nhã.
Cô ta thu thập một phen, đi tìm Du Tĩnh Nhã.
Du Tĩnh Nhã ngay cả gặp cũng không chịu gặp cô ta, Triều Sở không biết làm sao lại tìm tới chỗ ở của bọn họ.
Triều Sở ấn chuông nửa ngày cũng không có ai mở cửa.
Cô ta liền ở bên ngoài chờ đợi.
"Có phải em mua cho anh vật gì kỳ quái hay không? Vì sao trên đường mọi người đều nhìn anh?"
"Dung mạo của anh đẹp mắt a."
"Ánh mắt rất kỳ quái..."
"Do anh đẹp quá thôi, nếu sau này chúng ta không có tiền, anh chỉ cần đứng trên đường một chút, lúc ấy chúng ta liền có tiền."
"Em..."
Triều Sở nghe thấy thanh âm, trong nháy mắt ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy thiếu niên có chút phẫn nộ trừng mắt nhìn Minh Thù.
Thiếu niên áo trắng quần đen ngồi trên xe lăn, hắn có chút quay đầu, mái tóc bạch kim theo gió phất lên lộ ra gương mặt tinh xảo của hắn.
Tia sáng phác hoạ ra thân hình của hắn, ở trên đường bên cạnh hiện ra một cái bóng nhỏ.
Triều Sở bị dung mạo của thiếu niên làm cho rung động.
Tại sao có thể có người đẹp mắt như vậy?
Hơn nữa còn ở cùng Triều Sương?
Đáy lòng Triều Sở hiện lên vẻ không thể tin được.
"Tại sao cô lại ở đây?"
Triều Sở bị thanh âm của Minh Thù làm cho bừng tỉnh, cô ta nghênh tiếp ánh mắt của Minh Thù, biểu lộ cổ quái: "Tôi đến tìm mẹ."
Minh Thù đặt tay trên xe lăn, cười nói: "Cô tới nhà tôi tìm mẹ cô? Có phải đi sai chỗ hay không?"
Triều Sở gần đây bị ủy khuất rất nhiều, bị Minh Thù nói kiểu này cũng không nhịn được lửa giận dưới đáy lòng: "Triều Sương, tôi đã gọi mẹ nhiều năm như vậy, không phải cô nói không phải thì là không phải, hiện tại tên tôi vẫn còn trên hộ khẩu của Triều Gia."
"Mẹ tôi đã làm đơn ly hôn, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ xong." Minh Thù cười đến ác liệt: "Rất nhanh tên chúng ta liền sẽ không ở cùng một hộ khẩu."
Triều Tiến xảy ra việc này, Du Tĩnh Nhã muốn ly hôn liền dễ hơn nhiều.
Đáy lòng Triều Sở hiện lên một tia oán độc, cứng rắn nói: "Tôi không phải tới tìm cô."
"Vậy chúc cô may mắn." Minh Thù nhún vai, cúi thấp đầu đẩy An Liễm đi vào, từ đầu đến cuối cũng không cho Triều Sở một ánh mắt.
Triêu Sở nhìn bóng lưng Minh Thù, móng tay bấm sâu vào trong da thịt, vẻ oán độc cũng không che giấu được.
Tại sao cô không chết đi!
Minh Thù gọi điện thoại cho Du Tĩnh Nhã, Du Tĩnh Nhã liên tiếp mấy ngày cũng chưa trở lại, Triều Sở náo loạn một trận bị Minh Thù gọi bảo vệ tới đuổi ra ngoài.
Một đoạn thời gian rất dài sau đó, Minh Thù cũng chưa từng gặp lại cô ta.
-
Mấy năm sau.
Triều Tiến rời khỏi tù.
Bên ngoài long trời lở đất, Triều Tiến có chút không thích ứng.
Trên người Triều Tiến cái gì cũng không có, hắn chỉ có thể liên lạc với Triều Sở.
Những năm này Triều Sở chỉ đến thăm hắn thời điểm hắn mới vừa vào, sau đó cũng không xuất hiện lại.
Liên lạc với Triều Sở, Triều Sở nói một địa điểm gặp mặt.
Đã qua nhiều năm, Triều Sở đã biến thành một dáng vẻ hắn hoàn toàn xa lạ.
Trang điểm thật đậm, cách ăn mặc hở hang, ngay cả dung mạo cũng có chút biến hóa.
"Sở Sở, sao con lại biến thành dạng này?"
Triều Sở tháo kính râm xuống, tiện tay ném trên bàn,môi đỏ móc ra một tia cười lạnh: "Vì sao? Tôi một mình ở bên ngoài, không có tiền, cũng không có người nào hỗ trợ, không thế này còn có thể thế nào?"
"Không phải ba để con đến tìm Du Tĩnh Nhã sao?"
"Bà ấy căn bản không gặp tôi." Triều Sở thần sắc khinh miệt, dường như không quá muốn nói chuyện trước kia, từ trong túi xách lấy ra một phong thư: "Trong này có chút tiền, sau này ông đừng đến tìm tôi nữa."
Triều Tiến kinh ngạc không thôi: "Sở Sở, ba... Ba không phải tới tìm con đòi tiền, ba là ba của con."
"Ba tôi sớm đã chết." Triều Sở đột nhiên cay nghiệt: "Nếu như không phải ông, ba tôi cũng sẽ không chết, tôi cũng sẽ không có kết cục như hôm nay, Triều Tiến, đều là ông hại tôi!"
Triều Sở đột nhiên đem tất cả chuyện trách tội lên người Triều Tiến.
Triều Tiến trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, mãi đến lúc Triều Sở rời đi hắn mới lấy lại tinh thần, thời điểm đuổi theo đã sớm không nhìn thấy thân ảnh của Triều Sở.
Triều Tiến dưới sự phẫn nộ tìm tới Du Tĩnh Nhã chất vấn.
Minh Thù nhận được tin tức liền chạy tới, bất quá Triều Tiến đã đi rồi, Du Tĩnh Nhã một mình ngồi bên ngoài viện nghiên cứu.
"Mẹ?"
Du Tĩnh Nhã hai tay chống lên mặt, bà ấy chậm rãi ngẩng đầu, thần sắc bi thương lại châm chọc.
"Sương Sương." Bà ấy giữ chặt tay Minh Thù: "Con biết tại sao Triều Tiến không thích con như vậy không?"
"Hắn lại nghi ngờ mẹ vượt quá giới hạn... Nghi ngờ con không phải con ruột của hắn." Du Tĩnh Nhã cười đến châm chọc: "Nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy hắn đều nghĩ mẹ như vậy, Sương Sương, sao mẹ lại không hiểu sớm hơn?"
Triều Tiến chẳng những nghi ngờ mà còn làm qua giám định.
Bất quá khi đó hắn để Triều Sở đi lấy tóc của nguyên chủ, Triều Sở đoán chừng cũng không lấy tóc của nguyên chủ cho nên đạt được kết quả không trùng khớp.
Từ đó, Triều Tiến liền chắc chắn rằng Du Tĩnh Nhã cho mình mang nón xanh.
Nhưng hắn là người sĩ diện, không chịu làm rõ.
Minh Thù: "..."
Nguyên chủ mặc dù dáng dấp giống Du Tĩnh Nhã hơn nhưng cùng Triều Tiến vẫn giống đến mấy phần.
Đầu óc Triều Tiễn chứa phân sao?
"Mẹ, về nhà đi."
"Về nhà, về nhà." Du Tĩnh Nhã chỉ là không thể tin được, bà ấy đối với Triều Tiến đã sớm thất vọng rồi.
Một đoạn thời gian sau đó, Minh Thù nghe nói Triều Tiến sống rất không tốt, cuối cùng vì buồn bực sầu não mà chết.
Về phần Triều Sở, không biết đắc tội ai cũng bị chỉnh rất thảm, tuổi già thê thảm.
*
Vi diện thứ 42 hoàn tất.