TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 195: Tác dụng của Phá Hư Chỉ

- Kiếm Khí Ngưng Sơn.

Hai tay cầm kiếm! Diệp Trần dùng sức chém xuống một kiếm trầm trọng như núi, trùng kích lên cột sáng huyết sắc đó.

Xuy xuy!

Phạm vi bao trùm của cột sáng huyết sắc quá lớn. Dù đã triệt tiêu đại bộ phận lức trùng kích nhưng vẫn có một số nhỏ đang chậm rãi mài mòn Thái Huyền hộ thể chân khí của Diệp Trần! Lúc này, tác dụng của Thái Huyền Công khi tu luyện tới đệ cửu trọng đỉnh phong đã bộc lộ ra. Chất lượng chân khí hơn xa chân khí bình thường, chỉ có một tầng hơi mỏng như thủy chung vẫn không thể nào tiêu tán, một mực thủ hộ quanh người Diệp Trần.

- Không có khả năng, rõ ràng lại ngăn trở được.

Chiêu "Nhất Kiếm Trùng Thiên" này của Nguyên Tông Bác thập phần tiêu hao chân khí, lúc trước đã chém ra liên tiếp hơn mười kiếm, rồi sau đó lại phát ra một kiếm phạm vi siêu lớn, chân khí trong cơ thể đã bị rút đi sáu bảy phần mười, số chân khí còn lại chỉ có thể miễn cưỡng thi triển mấy lần tấn công trong phạm vi nhỏ thôi, nhưng Nhất Kiếm Trùng Thiên phạm vi nhỏ rõ ràng không giữ được thân hình của Diệp Trần, chỉ lãng phí chân khí thôi.

- Tuy rằng ta không biết ngươi dùng đan dược gì khôi phục chân khí, nhưng ta có Tử Kim Hồi Khí Đan, có thể lập tức bổ sung ba thành chân khí, nếu so về hao tổn chân khí cũng có thể ép chết ngươi.

Xuất ra hết tuyệt chiêu nhưng vẫn như trước không giết được Diệp Trần, Nguyên Tông Bác định dựa vào Tử Kim Hồi Khí Đan để ép chết Diệp Trần. Hắn không tin đối phương có đan dược nào tốt cả, huống chi đan dược tốt đại biểu cho giá trị rất cao, có được một miếng đã là rất khủng bố rồi.

Ném vào trong miệng một quả tử sắc đan dược, Nguyên Tông Bác rút ra bảo kiếm rậm rạp những tia máu, thân hình đè thấp, mang theo một dãy tàn ảnh lao thẳng đến Diệp Trần.

Diệp Trần xoay người, trực diện nghênh đón Nguyên Tông Bác, nội tâm thì thầm cười lạnh, hao tổn chết ta, chỉ sợ khi ngươi chết rồi ta vẫn còn vui vẻ đấy.

Đ-A-N-G... G!

Tinh Ngân Kiếm và bảo kiếm của đối phương chạm vào nhau, một vòng sóng xung kích sáng loáng lan ra khắp nơi, bãi cỏ cứng rắn phía dưới quanh năm bị bao phủ trong trọng lực gấp 10 lần bên ngoài giờ tầng tầng bạo liệt, nhấc lên từng đợt sóng đất khiến người khác sợ hãi.

- Ưng Kích Quyền!

Tay phải cầm kiếm, tay trái xuất quyền, thế công của Nguyên Tông Bác như mưa to gió lớn, liên tiếp nhau, sát chiêu thay nhau nổi lên, căn bản không có ý định cho Diệp Trần cơ hội phản ứng.

- Khí Phách Thiên Thu!

Đã lâu rồi, đã thật lâu rồi Diệp Trần không sử dụng Bá Quyền, từ sau khi tu luyện Kinh Vân Kiếm Pháp, Bá Quyền lập tức bị triệt để lãng quên, nhưng ngay giờ phút này đây, Bá Quyền lại phát uy lần nữa, vừa rồi là thức thứ tứ của Bá Quyền - Khí Phách Thiên Thu, chiêu này vẫn còn chưa có cơ hội đại phát hào quang lần nào cả.

Một đấm được xuất ra, khí lưu trong phạm vi vài trăm mét bắt đầu khởi động, như gió cuốn mây tuôn, khí phách kinh người phảng phất như muốn thống nhất cả phiến thiên địa này vậy

Quyền kình của Nguyên Tông Bác nửa bước cũng khó đi, bị triệt để ngăn cách bên ngoài quyền phong của đối phương, nhưng không chỉ có vậy, bị công kích liên tục nên quyền kình đã có xu thế muốn bị xuyên thủng, khiến cả cánh tay hắn đều run lên, không khống chế nổi lực đạo nữa.

Phanh!

Một tiếng vang như sấm rền bộc phát, cả hai người đều bay ngược về

Trên đồng cỏ bị mấy dẫm ra mấy dấu chân thật sâu, Nguyên Tông Bác kinh nghi bất định, đây là quyền pháp gì, Ưng Kích Quyền của hắn dù gì cũng là quyền pháp Địa cấp cấp thấp, phối hợp với chân khí cấp bậc Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ, lẽ ra phải có ưu thế áp đảo mới đúng chứ

Thân thể lướt ra ngoài, trong nội tâm Diệp Trần càng thêm vững tin. Vốn tưởng rằng dùng Bá Quyền để ngăn cản quyền pháp của đối phương thì tối đa cũng chỉ cân sức ngang tài thôi, nào đoán được hiệu quả lại vượt ra tưởng tượng của hắn. Ngẫm lại cũng đúng, Bá Quyền ở trong quyền pháp Địa cấp cấp thấp cũng thuộc về loại cao nhất, một thức so với một thức càng thêm lợi hại, uy lực của thức thứ tư Khí Phách Thiên Thu đã không khác lắm với quyền pháp Địa cấp trung giai bình thường rồi. Ngoài trừ những thứ đó ra, một quyền vừa rồi hắn còn vận dụng Kiếm Ý, lấy Kiếm Ý phối hợp với quyền kình, vô kiên bất tồi, về mặt tiên thiên đã chiếm ưu thế rồi

- Ta không tin ngươi có thể chống đỡ được đến khi nào.

Nguyên Tông Bác thẹn quá hoá giận, kiếm pháp không làm gì được đối phương, ngay cả quyền pháp cũng vậy, nhất thời hắn liền nổi trận lôi đình, khí huyết sôi trào, một kiếm một quyền giết tới.

- Phân!

Mủi chân điểm lên mặt đất một cái, cả người Diệp Trần lướt tới chỗ đối phương, chợt hai đạo chân khí tàn ảnh vọt ra ngoài, một trái một phải cùng theo Diệp Trần hướng về phía Nguyên Tông Bác.

Đương đương đương đương...

Rầm rầm rầm phanh...

Kiếm cùng kiếm giao kích, quyền cùng quyền va chạm, những nắm đấm đang xen lẫn nhau đánh lên hộ thể chân khí tạo nên âm thanh trầm đục, hai người giao thủ cùng một chỗ, hỗn loạn không chịu nổi.

- Phá ra!

Tùy ý để chân khí tàn ảnh đánh lên hộ thể chân khí của mình, thân hình Nguyên Tông Bác nhảy lên, một quyền mang theo âm thanh bén nhọn đánh về phía đầu Diệp Trần

Diệp Trần nghiêng đầu một cái, một tòa núi nhỏ hoang vu ở sau lưng lập tức bị đánh nát, thừa dịp đối phương đánh ra một quyền, chiêu thức còn chưa kịp đến, Diệp Trần đã tiến lên trước một bước, quyền trái mang theo kình đạo hình đinh ốc đánh vào đan điền khí hải của đối phương, chỉ cần động thêm chút nữa thì có thể khiến cho đối phương trở thành phế nhân rồi.

- Khí Hải Kiếm!

Tay phải Nguyên Tông Bác cầm kiếm đâm về phía ngực Diệp Trần, đồng thời, vùng đan điền đột nhiên bắn ra một đạo kiếm khí sắc bén vô cùng, chạm với quyền kình của Diệp Trần.

Đ-A-N-G... G!

Tinh Ngân Kiếm ngăn cả công kích của đối phương, thân hình Diệp Trần lóe lên, phân ra hai đạo nhân ảnh.

- Cái nào là thực, cái nào là giả!

Động tác của Diệp Trần quá nhanh, Nguyên Tông Bác chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, dĩ nhiên lại nhiều ra thêm một người, không kịp nghĩ kĩ hắn đã lui lại về phía sau, bảo kiếm chém ra vài đạo kiếm khí như mạng nhện

PHỐC! PHỐC!

Hai đạo tàn ảnh tất cả đều bị nghiền nát.

Da đầu Nguyên Tông Bác run lên, nội tâm hô to không tốt, cả hai cái đều là giả, tiểu tử đáng giận, mủi chân điểm lên mặt đất một cái, Nguyên Tông Bác đột ngột phóng lên.

Xoẹt!

Mặt đất vỡ ra, một đạo kiếm khí bay ra.

- Làm người tuy rằng không ra sao, bất quá kinh nghiệm chiến đấu và phản ứng rất lợi hại.

Chui ra từ nền đất, Diệp Trần ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Tông Bác trên bầu trời.

Lơ lửng trên không trung, Nguyên Tông Bác xanh cả mặt, vừa rồi nếu có một tia chần chờ, chỉ sợ đã tổn thương nay lại tổn thương tiếp, triệt để rơi vào hạ phong.

"Chẳng lẽ thực sự phải thi triển chiêu đó? " Kinh nghiệm chiến đấu của Diệp Trần không tính là cay đọc, nhưng thiên mã hành không, không biết đường nào mà lần, thường thường hay vượt qua dự liệu người khác. Đến giờ phút này Nguyên Tông Bác đã bắt đầu hoài nghi bản thân không thể nào lưu đối phương lại được, sâu trong nội tâm bắt đầu sinh thoái ý, bất quá thoái ý này chỉ lóe lên trong đầu liền bị bác bỏ, nói đùa gì vậy, một tên võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ đỉnh phong cũng có thể dọa mình chạy mất dép, sau này nhất định sẽ sinh ra tâm ma, tu vi trì trệ không tiến.

Ánh sáng màu xanh da trời lóe lên, Diệp Trần lại thi triển ra Luyện Tâm Nhất Kiếm lần nữa.

Thấy thế, Nguyên Tông Bác liền sinh lòng ác động, chân khí đang sôi trào dùng một tư thái bá đạo quán chú đến huyết nhục bên trong cánh tay phải, làn da lập tức xuất hiện rạn nứt, tơ màu và chân khí dung hợp cùng một chỗ khiến cho chân khí càng phát ra màu đỏ tươi sền sệt, huyết vụ lượn lờ.

- Tiểu Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp!

Da nơi cánh tay phải cầm kiếm bành trướng lên, Nguyên Tông Bác chém xuống một kiếm.

Phần phật!

Huyết sắc kiếm khí đón cơ gió liền bành trướng lên, hóa thành một đạo kiếm khí dài hơn trăm mét phá tan kiếm khí màu xanh da trời của Diệp Trần, rơi xuống phía dưới.

Kiếm áp khủng bố khiến cả đại địa sụp đổ, một cái hố hình kiếm cực lớn dài ngàn mét hiện lên.

Diệp Trần không dám lãnh đạm, tay phải cầm kiếm chém ra ba đạo kiếm khí không giống nhau, tay trái oanh kích ra, lúc thì bàn tay thẳng như dao cắt, lúc lại duỗi ra một ngón tay cách không điểm một cái.

Một loạt động tác này đều được hoàn thành như điện quang hỏa thạch, nhanh đến mức không thể nào tưởng nổi, liên miên không dứt. Nếu có một võ giả cao cấp khác ở chỗ này, nhất định sẽ trợn mắt há mồm. Cao thủ quyết đấu, nhất tâm nhị dụng đã là cực hạn, nhất tâm tam dụng thì trừ phi là tu luyện bí pháp gì đó, cho đến giờ còn chưa thấy qua người nào chỉ trong chốc lát đã ra tay sáu lần, cả sáu lần đều là những chiêu thức không giống nhau, như thế có thể miễn cưỡng được gọi là nhất tâm lục dụng rồi, đương nhiên vẫn còn chênh lệch không nhỏ so với nhất tâm lục dụng chính thức.

Uy lực của huyết sắc kiếm khi dần giảm mạnh, lúc đến gần Diệp Trần chỉ còn lại dài mấy mét thôi.

PHỐC!

Huyết sắc kiếm khí uy lực đã giảm mạnh dần tan vỡ, Diệp Trần đạp mặt đất bên dưới một cái, cả người lao lên như gió lốc, lăng không phân ra từng đạo chân khí tàn ảnh, những chân khí tàn ảnh này có cái cực kì rõ ràng, có cái mơ hồ không rõ, có phía trước rõ ràng, đằng sau mơ hồ, thiên hình vạn trạng, làm như vậy là để đánh lừa thị giác của Nguyên Tông Bác, khiến hắn không thể nào phát hiện ra chân thân.

- Không quản ngươi có bao nhiêu chân khí tàn ảnh, ta liền dùng một kiếm phá đi!

Môn Tiểu Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp này của Nguyên Tông Bác là mua được từ chỗ một cao thủ Ma Đạo, nghe nói là bản đơn giản hóa của Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp của Huyết Ma Chân Nhân, một trong 108 đại Quỷ Tướng Cửu U Giáo. Sau khi đơn giản hóa thành Tiểu Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp uy lực tuy rằng giảm đi rất nhiều, nhưng không còn nguy hiểm bị tự bạo, cũng không làm suy giảm đến căn cơ, chỉ là tác dụng phụ vẫn như trước không nhỏ chút nào, cánh tay này nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ trở nên như que củi, huyết khí khô kiệt, nếu không có Linh Dược bổ sung khí huyết dưỡng da thịt để điều dưỡng thì xem như bị phế đi.

Theo cánh tay gầy gò dẫn bị huyết vụ vây quanh, trên mặt Nguyên Tông Bác cũng trở nên vô cùng dữ tợn, chém một kiếm xuống một mảnh đầy những bóng người kia.

Tựa như huyết hồng quán nhật, tất cả các bóng người liền lập tức bị tan vỡ.

- Sau khi Thi triển Ma Đạo bí pháp, phản ứng của ngươi cũng trở nên chậm chạp rồi.

Rất đột ngột, thanh âm của Diệp Trần đột nhiên truyền đến từ sau lưng Nguyên Tông Bác.

- Giải phóng!

Nguyên Tông Bác giật mình, phía sau lưng đột nhiên rạn nứt, chân khí và tơ máu dung hợp thành huyết sắc khí thuẫn bảo vệ bản thân.

A!

Diệp Trần điểm ra một chỉ, huyết sắc khí thuẫn lập tức bị thủng ra một lổ nhỏ, chỉ kình cách không đánh lên lưng Nguyên Tông Bác.

Thân thể bị một chỉ này đánh cho bay nhào ra ngoài, Nguyên Tông Bác hét lớn:

- Không có khả năng, chỉ một chỉ liền phá rách Tiểu Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp của ta.

Diệp Trần lắc đầu, nhanh chóng đuổi theo, thầm nghĩ: Vốn là ta còn không phát hiện ra nguyên lai Phá Hư Chỉ còn có hiệu quả bài trừ chân khí, lúc này tuy uy lực không bì được với kiếm khí nhưng luận về hiệu quả phá chân khí thì kiếm khí lại kém hơn, nếu phối hợp thêm với Kiếm Ý, thì một chỉ này chính là sát thủ giản để phá chân khí rồi.

Lúc trước trong một sát na kia thi triển ra sáu loại chiêu thức bất đồng, trong đó có Phá Hư Chỉ, Diệp Trần ngoài ý muốn phá hiện hiệu quả của Phá Hư Chỉ còn trên cả kiếm khí, đáng tiếc là lực sát thương với võ giả còn hơi yếu một chút, nếu không thì một chỉ vừa xuất ra, Nguyên Tông Bác không chết cũng tàn phế. Bạn đang đọc truyện được copy tại

- Thiếu hiệp, nếu đã trút giận xong rồi thì xin tạm thời tha cho người ta đi, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt.

Ngay lúc Diệp Trần đang muốn đuổi theo Nguyên Tông Bác, một đạo thân ảnh liền ngang trời chặn ở phía trước, đánh qua một chưởng.

Theo một chưởng này đánh ra, chân khí thủ ấn cực lớn phá không bắn ra, vạn phần trầm trọng, còn có thể thấy được rõ ràng vân tay trên đó, một chiêu liền bắt được thân thể Diệp Trần, nhanh chóng chế trụ hắn.

Sắc mặt Diệp Trần âm trầm, vận sức phát động Phá Hư Chỉ liên tục điểm lên chân khí thủ ấn.

Lập tức chân khí thủ ấn liền rách tung tóe.

Sách!

Người nọ hơi kinh ngạc, vẻ mặt đang mỉm cười liền thu lại.

- Chạy đi đâu!

Một chưởng vừa rồi rõ ràng là nhắm vào hắn, Diệp Trần há có thể không biết, trong tâm liền sinh ra sát ý, Diệp Trần bỏ qua Nguyên Tông Bác, đuổi qua hướng người này, cũng thừa cơ hội liếc mắt đánh giá đối phương. Người này một thân tông y, tướng mạo chừng hơn năm mươi tuổi, trên mặt thủy chung mang theo dáng cười không hề sợ hãi, phảng phất tất cả mọi chuyện lúc trước chỉ là vui đùa vậy.

Đối phương thấy Diệp Trần đuổi theo, nhăn mày lại

- Thiếu hiệp, ta tới đây là để khuyên can, sao ngươi lại đuổi tới ta, ngươi cũng quá không nói đạo lý đấy!

- Bớt nói nhãm, lưu lại chút gì đó lại đi.

Ngón trỏ tay phải Diệp Trần cách không điểm một cái, từng đạo chỉ lực vô hình bắn ra, từ bốn phương tám hướng khóa đối phương lại, chính giữa chỉ còn lại một đạo chỉ lực.

Đọc truyện chữ Full