Tông y trung niên biến sắc, một chỉ cách không này ngay cả chân khí thủ ấn của hắn cũng có thể đục lỗ, nếu rơi vào thân mình thì sẽ ra sao chứ. Bất quá hắn đã nhầm rồi, trước mắt uy lực của Phá Hư Chỉ tối đa chỉ để lại cho hắn vết thương nhẹ thôi, ngay cả trọng thương cũng không được, chỉ là lực bài trừ chân khí rất mạnh thôi.
- Toái Kim Chỉ!
Ngón cái và ngón giữa của biến thành màu hoàng kim, tông y trung niên bắn ra một chỉ.
Hai đạo chỉ chạm vào nhau, kình khí văng khắp nơi.
"Ân, chỉ lực của Phá Hư Chỉ bị triệt tiêu rồi, hẳn là chỉ pháp Địa cấp trung giai chỉ pháp. " Nội tâm Diệp Trần hiểu rõ, phẩm cấp của Phá Hư Chỉ tuy rằng rất cao, nhưng Diệp Trần ngay cả một phần mười cũng chưa lĩnh ngộ được, không làm gì được chỉ pháp hạ cấp trung giai, nếu không phải có hiệu quả phá chân khí thì nói không chừng đã bị chỉ lực của đối phương đánh tan rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Sát!
Ngón trỏ tay trái giơ lên, đánh tan chân khí, tay phải cầm kiếm vung lên chém, kiếm khí sát thân, giờ khắc này chiến lực của Diệp Trần được phát huy đến cực hạn, một cực hạn trước kia hắn không thể ngờ tới.
Tông y trung niên liên tiếp lui về phía sau, trải qua giao thủ hắn đại khái đã thăm dò được hư thật chỉ pháp của Diệp Trần, hẳn là một loại chỉ pháp chuyên phá chân khí, lực công kích cũng không cao lắm, lấy cường độ hộ thể chân khí của hắn, phòng chừng có thể triệt tiêu sáu bảy thành lực đạo, còn lại ba bốn thành thực lực thì tối đa chỉ khiến hắn bị chút vết thương nhẹ thôi. Mà lực công kích Toái Kim Chỉ của mình cường hãn, phá hộ thể chân khí của đối phương cũng không phải là nói chơi, lực sát thương còn trên cả hắn. Nhưng đối phương hiểu rất rõ nhược điểm này, tay trái thi triển ra chỉ pháp phá vỡ hộ thể chân khí, tay phải thi triển kiếm pháp công kích những nơi yếu kém bạc nhược của hắn, từ cơ sát thương, khó lòng phòng bị.
- Chỉ Sinh Hoa!
Hít sâu một hơi, trong miệng tông y trung niên phát ra một tiếng quát khẽ, ngón cái ấn lên ngón giữa bắn ra, huyễn hóa thành một mảnh tàn ảnh mơ hồ, vô số chỉ lực màu vàng kim nhạt cách không chạm vào nhau, tầng tầng điệp gia, cuối cùng hoa thành một bông hoa hoàng kim rực rỡ, bao phủ về hướng Diệp Trần.
"Chiêu này lợi hại! " Bông hoa hoàng kim vừa xuất hiện, Diệp Trần đã lập tức cảm giác được cấu tạo của nó, cánh hoa hoàng kim mỏng kia ẩn chứa lực phá hoại thập phần đáng sợ, hộ thể chân khí căn bản không thể ngăn cản được, chỉ sợ kim cương ngọc thể cũng phải bị nó mài nhỏ. Ném vào trong miệng ba miếng đan dược lập tức bổ sung chân khí, nuốt vào một viên, hai viên khác giấu trong miệng chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Chân khí trong cơ thể Diệp Trần vận chuyển điên cuồng theo một lộ tuyến huyền ảo, cuối cùng áp súc lại cùng một chỗ, tất cả đều dũng mãnh tiến vào trong cánh tay phải, men theo kinh mạch đặc thù quán chú vào ngón trỏ, toàn bộ ngón trỏ liền mờ đi, không khí quanh thân vặn vẹo.
- Phá!
Một chỉ điểm ra, ngón trỏ hư ảo lăng không phóng đại ra hơn mười lần, to chừng cánh tay, lao đến như sao chổi đánh trúng vào bông hoa hoàng kim. Rầm rầm rầm...
Bông hoa hoàng kim bạo toái, hư ảo ngón trỏ cũng theo đó tan thành mây khói
Sắc mặt tông y trung niên kinh hãi, Chỉ Sinh Hoa là thức cuối cùng của Toái Kim Chỉ, uy lực tuyệt luân, nhưng rõ ràng lại bị ngăn chặn, đó là chỉ pháp gì, chẳng lẽ mình đã đánh giá thấp nó sao?
- Kim tiên sinh, ta và ngươi liên thủ đánh chết tiểu tử này, bằng không sau này sẽ lẽ tai họa đấy.
Nguyên Tông Bác chẳng biết lúc nào lại hiện ra bên cạnh tông y trung niên, khóe miệng còn mang theo máu tươi, quần áo trên cánh tay phải bồng bềnh đung đưa, bên trong phảng phất như không có huyết nhục vậy.
Tông y trung niên bị gọi là Kim tiên sinh mỉm cười nói:
- Ta chỉ tơi đây để khuyên can thôi, còn đối với phân tranh của các ngươi thì không có hứng thú.
Nguyên Tông Bác hừ lạnh.
- Kim tiên sinh, người khác không biết lai lịch của ngươi, nhưng sao ta lại không rõ chứ, ngươi dựa vào hình thức can ngăn không biết đã diệt biết bao nhiêu võ giả, chiếm cứ tài phú của bọn hắn rồi.
- Hắc hắc, ngươi cũng biết rất nhiều đấy.
Vẻ mỉm cười trên mặt Kim tiên sinh không thay đổi, nhưng trong mắt của Nguyên Tông Bác và Diệp Trần thì điệu cười mỉm này rất nguy hiểm, u ám.
- Vậy ý của ngươi như thế nào?
Ngoài miệng Nguyên Tông Bác thì nói thế, nhưng nội tâm lại âm thầm đề phòng đối phương. Hắn bị thương không nhẹ, cánh tay phải và phía sau lưng cơ hồ bị Tiểu Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp làm cho huyết dịch chảy ra như nước, khô héo như vỏ cây, nếu tiếp tục thi triển ra Tiểu Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp thì cả người đều bị biến thành thây khô, thiên hạ không thuốc nào cứu được. Hợp tác với Kim tiên sinh là muốn triệt để đánh chết Diệp Trần, nhưng hắn lại càng lo lắng sự hắc ám của Kim tiên sinh hơn, sợ sau khi giết Diệp Trần xong hắn lại giết luôn cả mình. Cũng may hắn ngược lại cũng không phải là không có lực bảo vệ mình, tin rằng đối phương cũng biết điểm này.
- Ta vốn định khuyên can, nhưng sát tính của tiểu tử đó lại quá nặng, gặp người liền giết, không biết tạm tha cho người khác một con đường sống. Thượng Thiên có đức hiếu sinh, vì để người khác không gặp tai họa nên ta chỉ có thể hợp tác với ngươi giết chết tiểu ma đầu này thôi.
Kim tiên sinh thường xuyên qua lại ở Huyền Trọng Sơn Mạch, gặp được võ giả quyết đấu sinh tử, liền tiến lên chặn ngang, lấy hình thức khuyên nhủ để trợ giúp một phương bị thương, sau đó thừa dịp giết luôn một phương khác, đến lúc đó một phương bị thương vô lực chiếm đoạt tài phú tự nhiên tiện nghi cho hắn rồi. Đương nhiên, nếu có cơ hội thì hắn cũng không ngại giết một người sau đó phản lại giết tiếp người hợp tác với hắn, độc chiếm hai phần tài phú. Chỉ là lần này lại có chút nhìn nhầm, chiến lực của Diệp Trần cũng không cường đại lắm nhưng môn chỉ pháp kia lại khiến hắn rất kiêng kị.
Thần sắc Diệp Trần ngưng trọng, thực lực của Kim tiên sinh tương đương với Nguyên Tông Bác lúc toàn thịnh, cũng không phải là mặt hàng đơn giản, nhất là Toái Kim Chỉ có thể chống lại Phá Hư Chỉ của hắn, khiến hắn mất đi một phần ưu thế. Về phần hồ ngôn loạn ngữ của đối phương thì hắn cũng không có để trong lòng, võ giả chi đạo, cho đến giờ cũng đều là đạp qua núi thây biển máu, người muốn giết hắn, hắn liền giết người.
Đạt được hiệp nghị với Kim tiên sinh, Nguyên Tông Bác như đã tính trước nhìn kĩ về phía Diệp Trần.
- Ta nói rồi, hôm nay Huyền Trọng Sơn Mạch sẽ là nơi táng thân của ngươi mà.
Diệp Trần thản nhiên nói:
- Lần sau gặp lại, ta sẽ đánh cho ngươi thành thây khô.
- Ngươi!
Một ngụm nghịch huyết của Nguyên Tông Bác vọt lên yết hầu, trong mắt sát cơ bốn phía.
Kim tiên sinh lắc đầu.
- Sinh tử tương bác không phải là biện pháp giải quyết, ta cho ngươi một cơ hội, đưa Trữ Vật Linh Giới trên ngón tay ra đây, xem như để bồi thường cho thương thế của Nguyên huynh. Mà ta thì không muốn gì cả, chỉ cần ngươi giao bí tịch của môn chỉ pháp kia ra đây, để cho ta tiêu hủy trước mặt mọi người là được.
- Người có thể nói lời nào giống người tí được không?
Có đan dược lập tức bổ sung chân khí, Diệp Trần không sợ tiêu hao chân khí, Phá Hư Chỉ được thi triển ra, một đạo hư ảnh ngón trỏ cách không điểm đến hai người.
- Tiểu ma đầu, gian ngoan mất linh!
Ngón tay của Kim tiên sinh bắn ra, một đóa hoa hoàng kim liền bay ra ngênh tiếp, đồng thời nói với Nguyên Tông Bác:
- Để ta chặn hắn lại, ngươi dùng kiếm khí phá tan hộ thể chân khí của hắn.
- Tốt!
Nguyên Tông Bác nhét một cọng linh thảo màu sắc đỏ tươi vào miệng, sau khi nhai mấy lần liền nút xuống, cảm giác được khí huyết khôi phục một chút thân hình hắn liền lóe lên, trên không trung liền xuất hiện một vòng cung đỏ tươi, vây quanh sau lưng Diệp Trần, chém tới một kiếm.
Đ-A-N-G... G!
Tinh Ngân Kiếm hiện ra trên tay, Diệp Trần một kiếm ngăn cản, mượn lực trùng kích của kiếm khí, gia tốc bắn về phía Kim tiên sinh, chỉ lực cách không phảng phất hiện ra rậm rạp trong không trung.
- Tới đúng lúc lắm!
Kim tiên sinh biết rõ chi tiết của Phá Hư Chỉ nên không sợ cận chiến, thân thể vặn vẹo nghênh hướng Diệp Trần, lấy chỉ đối chỉ, xem ai là người không nhịn được trước.
PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC....
Tốc độ giao thủ của hai người cực nhanh, vừa chạm vào một chút dĩ nhiên đã ra mấy chục chỉ, mỗi một chỉ đều triệt tiêu lẫn nhau, không ai làm gì được nhau cả.
- Huyết Ưng Tam Kiếm!
Nguyên Tông Bác có chút đau đầu, tiểu tử này giảo hoạt đa đoan, thấy hắn liên thủ cùng Kim tiên sinh liền lập tức lựa chọn cận chiến. Theo đó trừ phi mình cũng lựa chọn cận chiến, nếu không căn bản không thể chen tay vào được, một kiếm này đã tích súc trong thời gian rất lâu mới tìm được cơ hội bắn ra ngoài.
Sau lưng phảng phất như có mắt, chân thân Diệp Trần thoát ra từ chân khí tàn ảnh, để cho chân khí tàn ảnh chịu thay mình một kiếm, lại lần nữa đánh về phía Kim tiên sinh.
- Mặc kệ, hai người liên thủ, chả lẽ không làm gì được hắn sao!
Thân hình nhanh chóng né tránh, Nguyên Tông Bác cũng gia nhập vào trong phạm vi cận chiến.
Một chỉ một kiếm, hai người phối hợp thật không chê vào đâu được, không một khe hỡ, phong tỏa hoàn toàn Diệp Trần trong phạm vi khống chế.
- Phân!
Thần sắc Diệp Trần bất động, thân hình run lên, bốn đạo nhân ảnh phân ra, không phân biệt được thật giả.
- Sát!
Nguyên Tông Bác một kiếm chặt đứt hai đạo nhân ảnh, hai đạo nhân ảnh khác bị Kim tiên sinh ngăn trở triệt để, sau khi đánh chết một đạo, còn lại đúng là chân thân.
- Lại phân!
Nuốt viên thuốc giấu ở trong miệng vào, chân khí của Diệp Trần liền khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, khinh công Phân Thân Hóa Ảnh được thi triển ra liên tục, ba đạo lại ba đạo nhân ảnh lướt ra, tầng tầng điệp điệp, từ các góc độ khác nhau hướng đến hai người, không để cho hai người có cơ hội liên thủ.
- Quá khó giải quyết rồi, chân khí của hắn dùng sao cũng không hết.
Kim tiên sinh có chút hối hận, sớm biết thủ đoạn của Diệp Trần nhiều như vậy hắn đã không nổi lên lòng tham rồi, lần này nếu không giết được hắn thì về sau sợ rằng phải lọt vào trả thù điên cuồng, việc này không hợp với lý niệm của hắn lắm.
Nguyên Tông Bác quát:
- Kim tiên sinh, không nên che dấu tuyệt chiêu nữa, ngươi cũng thấy đấy, hắn rất phiền toái.
- Tốt, hôm nay ta liền đại khai sát giới vậy.
Ngón tay của Kim tiên sinh điểm lên thân thể mấy lần, chân khí chấn động rồi đột nhiên dâng trào lên, tựa hồ là một môn công pháp có thể tăng lên lực chiến đấu. Bất quá bí pháp này hiển nhiên không được trọn vẹn, sau thi thi triển xong Kim tiên sinh liền nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt vàng như đất.
Cùng đối chỉ với Kim tiên sinh, Diệp Trần lập tức bị đánh bay đi ra ngoài, thầm nghĩ: "Sức chiến đấu của đối phương tăng lên đến hơn một thành, không thể kéo dài được. "
Đến giờ Diệp Trần dựa vào nhiều nhất vẫn là khinh công Phân Thân Hóa Ảnh, không có nó, rất nhiều công kích căn bản không thể nào tránh được, mà Phá Hư Chỉ có hiệu quả phá chân khí, nhưng xa xa vẫn không bằng với khinh công Phân Thân Hóa Ảnh, trước mắt chỉ có kiếm chiêu là có thể mang ra dùng thôi.
Luyện Tâm Nhất Kiếm tăng lên theo tu vị, vẫn như trước là đòn sát thủ lớn nhất của hắn, hộ thể của Kim tiên sinh hiển nhiên không bì kịp Nguyên Tông Bác.
Một chỉ bức Nguyên Tông Bác ra ngoài, thân hình Diệp Trần rung rung liên tục, không biết có bao nhiêu chân khí tàn ảnh lướt ra ngoài, một mảnh mê mang, có sóng vai mà đứng, có lúc lên lúc xuống, có cực tốc bay vút, đáng sợ hơn là có không ít tàn ảnh điệp gia lẫn nhau, không phân biệt được hư thật.
Hai đạo chân khí tàn ảnh phóng tới Kim tiên sinh, chân thân Diệp Trần ẩn giấu ở trong đó.
- Phá cho ta!
Phịch một tiếng nổ vang.
Một đạo nhân ảnh bị nghiền nát, một đạo khác thì bị nghiền nát mặt ngoài, hiển lộ ra chân thân của Diệp Trần.
Hai tay Diệp Trần cầm kiếm, ngưng tụ toàn bộ tinh thần lên trên Tinh Ngân Kiếm, chém ra một kiếm từ trên cao xuống, kiếm quang màu làm nhạt hợp thành một đường.
Luyện Tâm Nhất Kiếm cự ly gần!
Lòng Kim tiên sinh cảm thấy không ổn, Toái Kim Chỉ đã đánh ra nên không kịp ngăn cản, vội vàng thúc dục hộ thể chân khí, trước người được gia cố một độ dày trước nay chưa từng có, đồng thời, ở tay phải ngón cái đè lên ngón giữa, muốn ngăn trở một kích của đối phương trong chốc lát.
Phốc phốc!
Thanh âm giấy bị xé vang lên, hộ thể chân nguyên của Kim tiên sinh dưới một kiếm này cũng không kiên trì được bao lâu, rất nhanh bị bổ ra hai nửa, kiếm quang màu lam nhạt ở bộ ngực hắn kéo ra một đạo máu dài, rất gọn gàng mà linh hoạt.
- Vậy mà lại dùng một kiếm bổ vỡ phòng ngự của ta, ngươi cũng chết đi cho ta.
Trong lúc thân thể nhuốm máu sắp bay ngược lại, thần sắc Kim tiên sinh đặc biệt dữ tợn, ngón cái đè lên ngón giữa đang phát ra màu hoàng kim bắn ra, chỉ lực cường đại cũng xuyên qua hộ thể chân khí của Diệp Trần, trúng vào ngực hắn.
Phanh!
Diệp Trần chỉ cảm thấy ngực mình như bị sét đánh, thanh âm đứt gãy của xương sườn rõ ràng có thể nghe được, rồi sau đó một lực trùng kích cực lớn đẩy hắn văng ra ngoài
Từ góc nhìn của Nguyên Tông Bác thì căn bản không thể biết được ai trúng chiêu trước, ai trúng chiêu sau, chỉ thấy Diệp Trần vung kiếm, Kim tiên sinh hành động trong nháy mắt, chợt hai người đồng loạt bay ngược ra sau.