- Lời ngươi nói, ngược lại thực sự có khả năng đấy.
Nghe được Độc Cô Tuyệt muốn một năm sau khiêu chiến Diệp Trần, tâm tình vừa lắng đọng của mọi người lại lần nữa sôi trào lên, chợt vô số ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần, xem hắn đáp lại như thế nào.
Diệp Trần dứt khoát nói:
- Ta sẽ đến!
Độc Cô Tuyệt, người này không thể coi thường, có một ít người trời sinh gặp mạnh càng mạnh, đối thủ cường đại, sẽ chỉ khiến hắn tiến bộ hơn, Diệp Trần rất muốn biết, Độc Cô Tuyệt có thể đánh với mình một trận không, nếu như có thể, như vậy, đối thủ tương lai của hắn, rất có thể chính là Độc Cô Tuyệt.
- Diệp Trần đã đáp ứng, thật dứt khoát.
- Đó là tự nhiên, cũng là yêu nghiệt, Diệp Trần không đáp ứng, chẳng phải là sợ Độc Cô Tuyệt, sợ hãi Độc Cô Tuyệt sẽ vượt qua hắn sao.
Mọi người nhao nhao nghị luận.
Đột ngột.
Trong đám người có một người đi tới, người này chính là một trong tam đại Đao Đạo Tông Sư tiền nhiệm - Thẩm Thiên Lãng.
Lâm Hướng Nam trông thấy Thẩm Thiên Lãng đi tới, nói với Tạ Bách Đình:
- Xem ra, Thẩm huynh nhịn không được nữa, Tông Sư Bảng lần này là một cơ hội
Tạ Bách Đình nói:
- Cũng tốt, so với Bạch Vô Tuyết và Hạ Hầu Tôn thì ta càng muốn biết tu vị đao đạo của Tiêu Sở Hà như thế nào?
Tạ Bách Đình vừa dứt lời, Thẩm Thiên Lãng đã lướt đến giữa Cửu Long Hồ, giương giọng nói:
- Tiêu Sở Hà, mượn cơ hội này, ta và ngươi quyết một trận thắng thua đi!
Hai năm trước, hắn thua ở trên tay Tiêu Sở Hà, vứt bỏ danh xưng một trong tam đại Đao Đạo Tông Sư, mà Tiêu Sở Hà trở thành một trong tam đại Đao Đạo Tông Sư trẻ tuổi nhất, hôm nay, hắn không chỉ muốn đoạt lại danh xưng từng có, lại càng muốn chứng minh cho thế nhân thấy, Thẩm Thiên Lãng hắn, sẽ không ngã xuống như vậy, dù đối phương là một trong thanh niên ngũ cự đầu như mặt trời ban trưa thì thế nào chứ.
Tiêu Sở Hà bước ra từng bước một:
- Tốt, Đao Ý của ta đang thịnh, nếu ngươi đã tới khiêu chiến thì ta cho ngươi một cơ hội.
Chiến đấu giữa Bạch Vô Tuyết và Hạ Hầu Tôn sớm đã làm nổi lên chiến ý và đao ý của Tiêu Sở Hà, Thẩm Thiên Lãng khiêu chiến, hắn cầu còn không được.
- Ân? Hai người này cũng muốn chiến đấu sao?
Cao Trường Thiên sinh ra hứng thú, phải biết rằng, thanh niên ngũ cự đầu là đối tượng cần quan sát trọng điểm.
- Xuất đao đi!
Tiêu Sở Hà đứng ở trên mặt hồ, trái tay nắm lấy vỏ đao.
Hô!
Hô!
Hô!
Thẩm Thiên Lãng chậm rãi hấp khí bật hơi, điều chỉnh hô hấp, Tiêu Sở Hà tuyệt đối là đao khách tiến bộ nhanh nhất mà hắn từng thấy, hắn khiêu chiến đối phương cũng không nắm chắc tất thắng, mà là cảm thấy nếu giờ không khiêu chiến thì về sau lại càng không có cơ hội, cho nên, hắn không thể không chiến.
- Lên đi!
Phối hợp với tâm pháp hô hấp, Thẩm Thiên Lãng điều chỉnh tâm thần đến trạng thái đỉnh phong nhất, trong phấn khởi mang theo trầm ổn, trong trầm ổn ẩn chứa sức bật mang tính hủy diệt, giống như là trên hải dương mênh mông, sóng sau cao hơn sóng trước, khiến lòng người sợ hãi.
BOANG...!
Rút đao ra, hồ nước dưới lòng bàn chân Thẩm Thiên Lãng đột nhiên tăng vọt, hóa thành sóng cả mãnh liệt, chở hắn phóng tới Tiêu Sở Hà cách đó không xa, chợt, một đạo ánh đao sáng lên, Cửu Long Hồ triệt để bạo động, gây áp lực về phía Tiêu Sở Hà.
- Đoạn!
Hồ nước dưới chân Tiêu Sở Hà không một gợn sóng, hắn khẽ quát một tiếng, trường đao cũng được rút ra, hai tay cầm đao, trực tiếp chém xuống một đao
'Rầm Ào Ào'!
Sóng cồn bị chém tan, ánh đao của Thẩm Thiên Lãng nát bấy.
Đương đương đương đương đương...
Hai người đều là tuyệt đỉnh đao khách, tràng diện chiến đấu mặc dù không kinh diễm như Bạch Vô Tuyết và Hạ Hầu Tôn, nhưng đao đao đoạt mệnh, ngược lại lại mang đến cho người khác một cảm giác kinh tâm động phách dị thường
Thẩm Thiên Lãng không hổ đã từng là một trong Tam đại Đao Đạo Tông Sư, đao thế mãnh liệt, không thể tưởng tượng nổi, mỗi một đao được chém ra, đều như làm nổi lên một đạo sóng cồn trên biển cả, chém ra mấy chục đao liên tiếp, Thiên Địa biến sắc, thủy triều mãnh liệt, vô cùng vô tận, đao khách đánh một trận với hắn, vẻn vẹn về mặt khí thế đã bị gắt gao ngăn chặn, bởi vì Thẩm Thiên Lãng khi toàn lực đánh một trận, mang đến cho người khác cảm giác chính là một biển cả, một mảnh biển cả hỉ nộ vô thường.
Nếu như nói Thẩm Thiên Lãng là biển, vậy thì Tiêu Sở Hà chính là đao khách luyện đao trên biển rồi, đao trong tay hắn không phải phi thường nhanh cũng không phải phi thường kinh diễm, nhưng một đao bổ ra, bất luận sóng cồn nào cũng đều bị chém thành hai nửa, không có chút dài dòng.
- Đao kình ngưng mà không phát, tinh thần giữ vững như một, đao khách thật đáng sợ.
Dần dần, Diệp Trần cảm nhận được sự đáng sợ của Tiêu Sở Hà, nếu như nói Bạch Vô Tuyết là Vân, không thể đoán bắt, Hạ Hầu Tôn là Lôi, khí phách phóng ra ngoài, vậy Tiêu Sở Hà không thể nghi ngờ chính là Đại địa, Đại địa chịu tải vạn vật, hậu trọng vô cùng, muốn đánh bại đao khách như vậy, trừ phi thực lực cao hơn quá nhiều so với đối phương, nếu không tuyệt đối không có biện pháp thoáng cái đánh tan rã đối phương, tất nhiên sẽ bị kéo vào trong chiến đấu giằng co.
- Thừa Phong Phá Lãng!
Thẩm Thiên Lãng biết rõ cứ tiếp tục như vậy thì đối với mình không ổn, cho nên mang theo sóng gió, cả người vọt tới giữa không trung, mãnh liệt bổ ra một đao.
Một đao kia thuận thế mà làm, là một đao mạnh nhất của Thẩm Thiên Lãng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://
- Phân Hải Đao!
Tiêu Sở Hà vẫn đứng nguyên ở chỗ của hắn như trước, đối mặt với một đao mạnh nhất của Thẩm Thiên Lãng, hắn không lùi cũng không tránh, một đao lại một đao trầm ổn chém ra, phảng phất như đánh tới chẳng qua chỉ là từng đợt sóng cồn mà thôi, chỉ cần là sóng cồn, sẽ không thể trảm không đứt được.
'Rầm Ào Ào'!
Một đao mạnh nhất của Thẩm Thiên Lãng tan thành mây khói, trên mặt hồ Cửu Long Hồ xuất hiện một vết đao kéo dài, vết đao như rãnh trời, thoáng cái phân mặt hồ Cửu Long Hồ thành hai nửa, nhìn thấy mà giật mình.
PHỐC!
Phun ra một ngụm máu tươi, Thẩm Thiên Lãng bay rớt ra ngoài, trên ngực xuất hiện một vết đao, mặc dù có thêm phòng ngự của áo giáp bảo hộ, một đao kia không trực tiếp chém lên thân thể hắn, nhưng đao kình cực độ cô đọng trên đó đã xuyên thấu qua phòng ngự áo giáp, làm bị thương nội tạng của hắn, trong lòng hắn không có quá nhiều thống khổ, ngược lại lại có một loại cảm giác giải thoát, bởi vì từ nay về sau, hắn không cần khiêu chiến Tiêu Sở Hà nữa, không cần phải gánh vác áp lực đánh bại đối phương nữa.
- Hay cho một chiêu Phân Hải Đao, Thẩm Thiên Lãng đến một chút cơ hội phản kích cũng không có.
Tạ Bách Đình lắc đầu, trận chiến này không thể nói là đặc sắc, thậm chí chưa nói tới kịch liệt, nếu miễn cưỡng nói kịch liệt thì chỉ có thể nói Thẩm Thiên Lãng kịch liệt thôi, đáng tiếc đối thủ của hắn là Tiêu Sở Hà.