Gió biển gào thét, thanh âm ầm ầm, dưới những vì sao trên bầu trời, bãi cát trên bờ biển có vẻ mông lung xinh đẹp, những ngôi sao lấp lánh chiếu sáng.
Long Nhất đạp sóng bước đi, bất tri bất giác hắn đã ở ngoài biển một ngày. Hắn nhẹ nhàng hạ xuống bãi cát. Ngạo thiên quyết đã đột phá tới tầng thứ năm. Lúc trước tại tiền thế, hắn tu luyện suốt hai mươi năm liền mà không đạt tới trình độ này. Bây giờ tại dị thế hắn tu luyện lại chưa đến năm năm liền đạt tới, hơn nữa uy lực so với tiền thế còn cao hơn gấp hai lần.
Cảm thụ được nội lực trong cơ thể cuồn cuộn, trên mặt Long Nhất hiện lên một tia ưu thương mất mát, khiến cho trái tim hắn nhói đau nhớ về hồi ức xa xôi, làm cho hắn có chút đau khổ.
Keng một tiếng, Long Nhất lấy từ trong không gian giới chỉ ra một thanh trường kiếm, nhìn trăng khiêu vũ, bóng kiếm tung bay, bóng người cùng bóng kiếm lẫn vào nhau không phân biệt được, thu liễm huyết tinh sát phạt chi khí, chỉ còn sự tao nhã. Hắn hít một hơi thật sau, thi triển kiếm pháp nhẹ nhàng sinh động.
Long Nhất bay lên trời, trường kiếm tức thì rời tay, hóa thành một đạo lưu tinh lấp lánh quang mang đánh về phía đống loạn thạch ở phía xa. Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, phương viên mười dặm xung quanh đống loạn thạch tức thì bị san phẳng, thanh kiếm như có linh tính bay trở về tay Long Nhất, vũ động theo tay Long Nhất. Kiếm khí vô hình từ mũi kiếm khắc những nét thật sâu trên cát, chỉ khi Ngạo Thiên quyết đạt đến tầng thứ năm mới có thể cách không ngự kiếm, có thể giết người một cách vô hình, lấy đầu kẻ thù trong thiên quân vạn mã.
Ba một tiếng, Long Nhất búng ngón tay, trường kiếm trong không trung bắn ra một đạo hàn quang, cắm vào một tảng đá thật to, chỉ còn chuôi kiếm lộ ra. Bên cạnh đó một thân ảnh yểu điệu, mặt không đổi sắc đang nhìn Long Nhất.
“Đây mới thực sự là kiếm thuật, không có chút đấu khí ba động đã kinh khủng như vậy. Tây Môn Vũ, ngươi rốt cục còn có bao nhiêu bản lĩnh chưa có bộc lộ ra a.” Mộc Hàm Yên mỉm cười nói, nàng đưa tay ngọc cầm lấy chuôi kiếm, vừa mới rút ra thì thấy tảng đá to nọ đã vỡ ra thành thạch phấn.
Long Nhất sau khi đã phát tiết một phen, tâm tình liền hồi phục bình thường. Hắn cười nói: “Lão bản nương như thế nào lại đi tới nơi này một mình như vậy, canh ba nửa đêm ngươi còn chạy tới nơi này làm gì, chẳng lẽ ngươi biết ta sẽ xuất hiện ở đây?”
Mộc Hàm Yên lè lưỡi nhìn tảng đá hóa thành thạch phấn, vừa đánh giá trường kiếm trong tay vừa nói: “Ta không phải là con trùng trong bụng ngươi, sao có thể biết ngươi xuất hiện ở chỗ này a, chỉ là không ngủ được nên chạy ra biển để hít thở, không nghĩ lại gặp được ngươi luyện kiếm ở chỗ này. Tuy nhiên ta nghĩ nếu nữ nhân luyện tập kiếm thuật này thì sẽ còn hấp dẫn hơn.”
“Kiếm thuật này chính là dành cho nữ nhân luyện tập.” Long Nhất nhún vai nói, tiếp nhận trường kiếm rồi vứt vào trong không gian giới chỉ.
Ánh mắt Mộc Hàm Yên lóe lên, nhưng cũng không có hỏi lại. Nàng đi tới ôm lấy tay Long Nhất, kéo hắn cùng dạo bước trên bãi biển. Một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng tràn ngập giữa hai người. Dưới bóng đêm với bầu trời đầy sao, hai người tựa hồ gần nhau hơn rất nhiều, không có sự ngờ vực, cảm giác rất tốt.
Đi được một lúc, hai người liền ngồi trên một tảng đá lớn.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
“Nếu cả đời này đều được như vậy thì thật là tốt biết bao?” Mộc Hàm Yên tựa vào vai Long Nhất, khẽ nhắm mắt nói.
“Cả đời như vậy chẳng phải là không còn gì thú vị nữa.” Long Nhất cười hắc hắc nói.
Mộc Hàm Yên ngước đầu lên, trừng mắt nhìn Long Nhất, gắt giọng nói: “Ngươi như thế nào mà không có một chút hứng thú nào. Ai nói muốn ở chỗ này cả đời.”
“Hứng thú?” Long Nhất sờ mũi, sau đó cười tà dị nói: “Kỳ thật ta cũng rất hứng thú nếu như được làm một số chuyện, nếu như vậy thì ngồi ở đây cả đời cũng không sao cả.”
Mộc Hàm Yên cắn môi dưới, dùng ánh mắt câu hồn nhìn Long Nhất nói: “Vậy ngươi nói phải làm gì thì mới có hứng thú đây?”
Long Nhất rúng động trong lòng, đưa tay nâng cằm Hàm Yên lên, cúi người hôn nhẹ lên môi nàng, nhẹ giọng cười nói: “Ta tệ như vậy sao.”
“Như vậy còn chưa đủ sao?” Mộc Hàm Yên đưa hay tay ôm lấy cổ Long Nhất, đưa chiếc lưỡi nhỏ liếm môi Long Nhất, nhất thời lộ ra xuân sắc.
“Ngươi đừng có câu dẫn ta, cẩn thận ta đem ngươi làm thịt đấy.” Long Nhất không tự chủ được, tim đập nhanh hơn, đối mặt với vưu vật như thế này thì nam nhân nào có thể chịu được.
“Ngươi dám sao?” Mộc Hàm Yên cười khanh khách nói, đôi môi hé ra, dùng hàm răng trắng cắn nhẹ vào dái tai Long Nhất. Thậm chí đầu lưỡi thỉnh thoảng lại khiêu khích, nhưng thật ra Long Nhất cũng đang thi triển ma trảo trên người nàng, khiến cho cả người nàng dựa vào Long Nhất.
Bàn tay Long Nhất bao trùm nhũ hoa của nàng mà hung hăng xoa bóp, sau đó liền thâm nhập vào trong quần nàng, tiến tới nơi riêng tư thầm kín của nàng.
Mộc Hàm Yên rên rỉ một tiếng, không cam lòng yếu thế, đưa bàn tay nhỏ bé nắm trúng tiểu Long Nhất.
“Tác chiến dã ngoại?” Long Nhất nảy ra ý niệm này trong đầu, không khỏi cảm thấy vô cùng kích thích, nghe tiếng sóng biển, hoan ái tại bãi cát thực sự là một loại hưởng thụ vô cùng tuyệt vời.
Trong đầu có ý niệm này, động tác tự nhiên liền lộ ra một loại thông tin, thân nhiệt càng ngày càng cao.
Khi Long Nhất cởi ngoại y của Mộc Hàm Yên thì nàng cũng không có chút phản kháng, ngược lại còn phối hợp. Thật ra Long Nhất có chút lo lắng, ngẫm lại có khi phải thiết lập kết giới tương đối ổn thoả, dù sao một khi hoan ái thì rất khó tập trung tinh thần để ý hoàn cảnh xung quanh mình.
Tựa hồ nhận ra ý đồ của Long Nhất, Mộc Hàm Yên liền ngồi lên người Long Nhất, nhẹ nói vào tai hắn: “Hoàn cảnh này thật tuyệt, ta có bạch vũ thủ trứ, sẽ không xuất hiện chuyện gì đâu.”
Long Nhất vừa nghe xong liền không hề do dự, quần áo vứt bữa bãi, hai người lăn lộn trên cát, lại nghe tiếng sóng biển vang lên bên cạnh, những ngôi sao nhấp nháy phấn khởi dường như không muốn bỏ qua cảnh hoan hảo này.
Trong cơn ý loạn tình mê, Mộc Hàm Yên mở hai mắt, cắn nhẹ vào lỗ tai Long Nhất nói: “Ôm thật chặt ta tới sau tảng đá to, có vài người đang tới.”
Long Nhất đang ở lúc khẩn yếu quan đầu, nghe Mộc Hàm Yên nói vậy không khỏi phải ngừng lại, đưa bàn tay lên lấy quần áo, vẫn ôm chặt mỹ nhân đi nấp trong đám loạn thạch, phía sau một tảng đá lớn, thân hình hai người vừa khuất sau tảng đá lại tiếp tục chuyển động.
Trong chốc lát, hai thân ảnh từ xa đến gần rồi dừng lại cách đó không xa trước tảng đá hai người Long Nhất ẩn thân.
“Nhân Nhân cùng Như Nguyệt … …Long Nhất đưa đầu ra nhìn một chút, nhất thời nhíu mày. Hai người này chạy ra đây vào lúc này làm gì.
Mộc Hàm Yên nghe thấy vậy cũng đưa người ra nhìn thoáng qua, rồi cười hì hì bên tai Long Nhất nói: “Thê tử của ngươi đang ở đó, hai người chúng ta lại XXX, không coi nàng vào đâu. Ngươi nghĩ có đặc biệt kích thích.”
Long Nhất còn chưa có nghĩ được gì lại nghe Mộc Hàm Yên nói như vậy, nhất thời cảm thấy kích thích, hạ thân hung hăng đánh tới. Mộc Hàm Yên cắn chặt môi vào bả vai Long Nhất, sợ mình phát ra âm thanh để cho hai nàng phát hiện.
Trong chốc lát, Mộc Hàm Yên rời khỏi người Long Nhất, nàng chống hai tay vào tảng đá, cặp mông nhô cao, chỗ thầm kín riêng tư nước nôi lai láng, nàng quay đầu nhìn Long Nhất mị hoặc nói: “Ngươi còn chờ cái gì, còn không mau lại đây tiếp tục.”
Long Nhất hít thở có chút khó khăn, nắm lấy cặp mông của Mộc Hàm Yên rồi xốc tới. Hai người cùng ngẩng đầu nhìn Nạp Lan Như Nguyệt cùng Nhân Nhân cách đó không xa, một mặt tiếp tục động tác nguyên thủy.
Cảm giác có chút lo lắng khiến hai người vô cùng hưng phấn, động tác nhanh mạnh hơn, phát ra một tiếng động nhẹ. Tuy nhiên tiếng động đó đã được tiếng sóng biển che dấu nên cũng không gây chú ý.
Ngay lúc này, Nạp Lan Như Nguyệt cùng Nhân Nhân đang nói chuyện đột nhiên xoay người nhằm hướng tảng đá nơi Long Nhất cùng Mộc Hàm Yên ẩn thân đi tới.
“Vũ, chúng ta phải lẩn tránh thôi.” Mộc Hàm Yên quay đầu nhẹ giọng nói, phần hông không tự giác lại lùi về phía sau phối hợp.
Long Nhất nuốt hai ngụm nước bọt, vỗ lên lưng Mộc Hàm Yên cười nói khẽ: “Sợ cái gì, các nàng ấy khẳng định là sẽ không đi tới phía sau tảng đá đâu.”
Quả nhiên Nạp Lan Như Nguyệt cùng Nhân Nhân chỉ đứng ở phía trước tảng đá, các nàng nhỏ giọng nói chuyện với nhau về chuyện tình cảm phức tạp của Nhân Nhân cùng Lăng Phong. Điều này làm cho Long Nhất có chút kỳ quái, hai nữ nhân không quá trưởng thành này như thế nào lại chỉ trong vày ngày ngắn ngủi đã khiến cho Nhân Nhân nói hết chuyện đau xót trong lòng mình ra.
Ở phía sau tảng đá, hai người càng thêm hứng phấn, mùi vị gió biển thổi qua mang theo mùi u hương nhàn nhạt của hai nữ nhân.
Long Nhất không nhịn được chuyển động nhanh hơn. Mộc Hàm Yên cắn chặt hai răng tiếp chiến, khoái cảm dâng lên như thủy triều, không nhịn được phải hump nhẹ một tiếng.
“Nhân Nhân, ngươi có nghe được âm thanh gì không?” Nạp Lan Như Nguyệt nghiêng đầu hỏi Nhân Nhân.
“Không có a.” Nhân nhân nói.
“Vậy có thể là ta nghe lầm.” Nạp Lan Như Nguyệt khẽ cười nói.
Nhân Nhân gật đầu, đột nhiên kẹp chặt hai chân, xấu hổ nhìn nàng nói: “Công chúa, ta muốn đi tiểu, phải đi giải quyết một chút.”
“Uh.” Nạp Lan Như Nguyệt lên tiếng.
Nhân Nhân không chút do dự liền tiến vào phía sau đám loạn thạch, cách chỗ Long Nhất cùng Mộc Hàm Yên không xa, cởi quần từ tốn ngồi xuống, cặp mông trắng nhất thời lộ ra trước mắt hai người.
Lúc này ở phía sau cự thạch, Long Nhất cùng Mộc Hàm Yên dùng tinh thần lực sử dụng hắc ám ma pháp nguyên tố, khiến cho hai người hoàn toàn dung nhập vào trong hắc ám.
Nhìn cặp mông trắng của Nhân Nhân cùng tiếng nước xè xè, Long Nhất không khỏi giật mình, nhất thời phún xuất tất cả vào bên trong Mộc Hàm Yên. Thân thể Mộc Hàm Yên mềm nhũn, ngồi phịch vào lòng Long Nhất.
Nhân Nhân kéo quần đi ra ngoài, cũng không có phát hiện gì gị thường, không biết đôi nam nữ tà ác mới nhìn nàng đi tiểu.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!