“Công chúa, hắn rốt cuộc đã đi đâu? Một ngày một đêm rồi cũng không có thấy hắn.” Nhân Nhân sau khi rời khỏi liền hỏi Nạp Lan Như Nguyệt.
Nạp Lan Như Nguyệt lắc đầu có chút u oán nói: “Ta cũng không rõ lắm, ai biết được hắn thần thần bí bí đi đâu? Nói không chừng là hắn đi tìm kiếm bạn cũ.”
Ở phía sau cự thạch, Mộc Hàm Yên nằm ôn nhu trong lòng Long Nhất, bàn tay nhỏ bé khẽ véo nhẹ vào eo Long Nhất khi nghe Nạp Lan Như Nguyệt nói vậy.
Long Nhất cũng không nói gì, sự thực đúng là hắn đi tìm bạn cũ, Lưu Li công chúa được xem như là bạn cũ, mà Mộc Hàm Yên cũng không ngoại lệ.
“Ngươi không ghen sao? Bên cạnh hắn có nhiều nữ nhân như vây.” Nhân Nhân cười hỏi, ánh mắt long lanh.
“Ghen tuông thì có tác dụng gì, ta cũng không quản được hắn, chỉ có thể để mặc hắn thôi.” Nạp Lan Như Nguyệt than nhẹ một tiếng, thản nhiên nói, hoàn toàn không thèm để ý. Không nữ nhân nào có thể hoàn toàn có được hắn, nhưng từ khi yêu hắn thì những thứ khác đã không còn quan trọng. Có đôi khi thói quen cũng là một loại đáng sợ, ví dụ như bây giờ nàng có thói quen được ở bên cạnh hắn, còn có gì không thể buông bỏ được?
“Vậy sao?” Nhân Nhân trầm tư suy nghĩ.
“Nhân Nhân, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, không phải ngươi cũng… …” Nạp Lan Như Nguyệt mỉm cười nhìn Nhân Nhân trêu chọc.
“Như thế nào? Sợ ta cướp hắn à.” Nhân Nhân khiêu khích nói.
“Ngươi cứ việc, ta cũng không có ngại, Tuy nhiên bây giờ thời gian cũng không còn sớm, chúng ta trở về đi, nói không chừng phu quân đã trở lại.” Nạp Lan Như Nguyệt cười nói, bộ dạng có vẻ không còn kiên nhẫn. Nàng đã xa Long Nhất cả ngày, không khỏi cảm thấy bị bỏ rơi.
Hai nàng vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng.
“Vũ, thật kích thích.” Mộc Hàm Yên cười hì hì nói, sự thỏa mãn vô hạn khiến nàng trông thật rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
“Thỉnh thoảng như thế này cũng không tệ lắm, quay lại vấn đề chính đi.” Long Nhất miết lên vú Mộc Hàm Yên, sau đó đẩy nàng ra, dùng thủy cầu tẩy rửa thân thể rồi bắt đầu mặc quần áo.
“Ngươi có phải là hoài nghi trong lòng ta có chuyện?” Mộc Hàm Yên hừ một tiếng nói.
“Làm sao có thể? Ngươi có chuyện để nói không phải ta cũng có thêm nhiều chuyện sao, chỉ có điều rất ít nữ nhân có thể mở miệng nói như ngươi. Long Nhất cười hắc hắc nói.
“Ngươi có thể tin vào ai?” Mộc Hàm Yên cũng bắt đầu làm sạch thân thể.
“Chẳng lẽ ngươi đối với mọi người cũng đều bừa bãi như vậy?” Long Nhất nheo mắt lại hỏi.
Mộc Hàm Yên mỉm cười nói: “Hiện tại ta chỉ có ngươi, nhưng nếu ngươi không quan tâm chăm sóc ta thì nói không chừng ta sẽ tìm người khác.”
“Ngươi dám, tiểu yêu tinh.” Long Nhất cười nói, cũng biết là nàng đang đùa.
Hai người tắm rửa, mặc lại quần áo xong liền thấy một bóng trắng lóe lên. Bạch hạc của Mộc Hàm Yên bay tới.
“Lão bản nương, ta thấy con chim này của ngươi thật sự dễ thương, không bằng ngươi cho ta? Long Nhất nhìn Bạch hạc có bộ lông vũ trắng muốt cười nói.
“Được thôi, nếu Bạch Vũ thích ngươi thì ta cũng không có phản đối.” Mộc Hàm Yên mỉm cười nói.
“Bạch Vũ, hãy tới đây với ta.” Long Nhất nghe Hàm Yên nói vậy liền dùng giọng nói ôn nhu gọi Bạch Vũ.
Bạch Vũ vẫn như cũ, ngắm nhìn vũ mao xinh đẹp của mình, không có để ý tới Long Nhất. Mộc Hàm Yên quay đầu nhìn Long Nhất nói: “Ngươi thôi đi, Bạch Vũ sẽ không thích kẻ vô lại như ngươi.”
Long Nhất trề môi nói: “Chắc chắn ta đã nhầm lẫn về giới tính, nó khẳng định là con đực, đồng giới thì bài xích nhau, xem ra nó cũng chỉ là sắc điểu mà thôi.”
Mộc Hàm Yên cười nói: “Nói hươu nói vượn, Bạch Vũ của ta chính là thần loan công chúa chính tông của Thiên Nhai lĩnh.”
“Lai lịch lớn như vậy? Bất quá thiên nhai lĩnh ở nơi nào?” Long Nhất cười hắc hắc hỏi.
“Ở… … không nói cho ngươi. Có lẽ đến một ngày ngươi sẽ biết.” Mộc Hàm Yên dừng lại, mị hoặc nhìn Long Nhất nói.
“Không nói thì thôi, đêm còn dài, xong việc rồi ta cũng phải trở về bồi tiếp Như Nguyệt.” Long Nhất cười cười, bắt đầu dời bước.
“Thật không có lương tâm, xong việc rồi liền rời đi, ngươi có nghĩ tới ta không? Mộc Hàm Yên vẻ mặt u oán.
“Đây là chuyện tình bí mật, tất nhiên đã bí mật thì phải có quy củ. Nhưng nếu ngươi muốn công khai không giấu giếm thì có thể theo ta tới hoàng cung.” Long Nhất cười xấu xa nói.
“Ngươi cho là ta không dám a.” Mộc Hàm Yên nhướng đôi mi thanh tú lên nói.
“Ngươi cũng đã nghe Như Nguyệt nói, ta mang ngươi trở về nàng khẳng định sẽ không có nói gì, đi thôi.” Long Nhất vừa nói vừa kéo tay Mộc Hàm Yên.
“Được rồi, không đùa với ngươi nữa. Ngươi mau trở về hưởng thụ hạnh phúc của ngươi đi, ta không có thời gian lãng phí với ngươi.” Mộc Hàm Yên cười, tránh khỏi tay Long Nhất. Nàng như thế nào có thể theo hắn tới hoàng cung.
Long Nhất dừng lại, nhìn Hàm Yên cười ấm áp, kéo nàng lại hôn lên trán nàng một cái rồi nói: “Ta đi đây, ngươi cũng sớm trở về nghỉ ngơi một chút.”
“Uh” Mộc Hàm Yên nhu thuận lên tiếng, sự ôn nhu của Long Nhất khiến cho nàng cảm giác sự ấm áp như ánh mặt trời.
Nhìn thân ảnh Long Nhất, gương mặt đang tươi cười của Hàm Yên chợt ngưng lại, nàng nhẹ nhàng thở dài, vỗ về vũ mao mềm mại của Bạch Vũ rồi nói: “Bạch Vũ, ta thật sự phải đi con đường này sao? Ta đã lựa chọn chính xác?”
Bạch Vũ nhẹ nhàng kêu lên hai tiếng, dường như muốn an ủi sự mất mát của chủ nhân.
Long Nhất bước đi dưới ánh trăng, từ ban công tiến vào bên trong tẩm cung Nạp Lan Như Nguyệt, giường đã buông màn, nhưng hắn cảm giác được trên giường có hai người ngọc đang nghỉ ngơi.
Hắn cởi bỏ quần áo ngoài, vén màn chui vào, dù sao hắn cũng đã quen với thói quen của hai tỷ muội Nạp Lan, không nghĩ tới có có gì không ổn.
Hai tay khéo léo ôm chặt, một người ngọc liền chui vào lòng hắn, ma trảo của Long Nhất cũng đặt lên ngực hai nàng.
Trong giây lát Long Nhất liền phát hiện có chỗ không đúng, ngực của Nạp Lan Như Nguyệt rất co dãn, còn tiểu la lị nọ vẫn chưa hoàn toàn phát dục hết, bộ ngực không có khả năng trong một đêm trở nên to bằng của Nạp Lan Như Nguyệt.
“A… …” một tiếng thét kinh hãi vang lên, mấy quang cầu bay lơ lửng trên giường, dưới ánh sáng mờ mờ, thấy Nhân Nhân mặc nội y trong suốt, khuôn mặt đỏ hồng.
Long Nhất xấu hổ sờ sờ mũi, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nạp Lan Như Nguyệt, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Nhân Nhân, tự động rời khỏi giường.
“Cái này… …ta không biết… …nhưng Nhân Nhân sao lại ở chỗ này?” Long Nhất ngồi xuống ghế trong phòng rồi hỏi.
Nạp Lan Như Nguyệt mặc nội y khêu gợi bước xuống giường, tức giận nói: “Là ta bảo Nhân Nhân ở lại đây ngủ. Ai biết phu quân đột nhiên trở về, còn tưởng rằng chàng tiếp tục ở bên ngoài hưởng thụ.”
“Ách… …” Long Nhất thông minh lựa chọn không nói lời nào.
Nạp Lan Như Nguyệt nhìn thấy bộ dạng Long Nhất như vậy liền che miệng cười, nháy mắt với Long Nhất.
Long Nhất ngẩn người ra, nhún vai có chút không hiểu.
Lúc này Nhân Nhân đã mặc y phục bước xuống, khuôn mặt tươi cười vẫn còn ửng hồng, nàng nói rất nhanh: “Ta trở về đây, không có quấy rầy các ngươi.”
“Đã trễ thế này hay là ngươi ở lại đây đi, ta đi tìm một phòng khác ngủ cũng được.” Long Nhất đứng dậy nói.
“Đúng rồi Nhân Nhân, ngươi ở lại đây đi, vừa rồi đều là ta không đúng, tưởng rằng đã trễ thế này thì phu quân sẽ không quay lại.” Nạp Lan Như Nguyệt cũng lên tiếng giữ lại.
“Không cần đâu, ta sẽ đi về.” Nhân Nhân kiên trì nói.
Thấy không thuyết phục được, Nạp Lan Như Nguyệt bất đắc dĩ nhìn về phía Long Nhất nói: “Phu quân, tất cả đều tại chàng, ta … …ta phạt chàng phải hộ tống Nhân Nhân về.”
“Được rồi.” Long Nhất thấy Nhân Nhân kiên trì như vậy cũng không nài nỉ thêm, chấp thuận đưa nàng về.
Long Nhất dẫn Nhân Nhân trực tiếp trừ ban công nhảy xuống, nhằm hướng phía nhà Nhân Nhân phi tới.
Đại lộ vắng lặng, cách đại trang viên của Nhân Nhân không xa là một rừng cây, Nhân Nhân hạ xuống đó, tâm tình đã khôi phục lại như bình thường, nàng nhìn Long Nhất nói: “Được rồi, đưa ta tới đây thôi, ngươi trở về đi.”
“Việc vừa rồi, thật sự xin lỗi.” Long Nhất trầm ngâm một chút rồi mở miệng xin lỗi.
“Nhân Nhân lắc đầu nói: “Không sao cả, ta cũng có lỗi. Ngày hôm qua vốn muốn tới tìm ngươi, nhưng ngươi lại không có mặt, ta cùng công chúa hàn huyên một lúc. Có lẽ đã lâu lắm rồi không có tìm người nói chuyện, công chúa thật sự rất tốt, vừa ôn nhu lại vừa hiểu biết.”
Lời này nghe như thế nào lại có điểm… … Long Nhất thầm nghĩ, không phải Nhân Nhân bởi vì bị Lăng Phong đả kích quá sâu, xu hướng tình dục sinh ra có vấn đề chứ. Như vậy đây không phải chuyện nhỏ a.
“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì, ngươi không cho là ta … …” Nhân Nhân thấy Long Nhất vẻ mặt quái dị, trong lòng liền biết được Long Nhất đang suy nghĩ cái gì, không khỏi đỏ mặt tức giận.
”Không có, ta không có suy nghĩ gì.” Long Nhất luống cuống nói.
“Còn nói không có, hừ.” Nhân Nhân tức giận muốn đánh Long Nhất, nhưng mới đưa một tay ra liền phát hiện có chút không ổn liền thu tay lại.
“Được rồi, là ta nghĩ sai, cho ngươi đánh ta hai cái.” Long Nhất nắm lấy tay Nhân Nhân đang thu về đánh vào ngực mình hai cái, sau đó nói chúc nàng ngủ ngon rồi phi thân quay về.
Nhân Nhân ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ nhìn tay mình. Cái loại cảm giác da thịt chạm vào nhau như dòng điện truyền vào trái tim nàng, rốt cuộc đó là loại cảm giác gì? Nhân Nhân cũng không hiểu được chính mình.
Ngạo Nguyệt đế quốc, tại tổng đàn bí mật của Hắc Ám giáo hội, trong một gian mật thất rộng lớn, một mỹ phụ với mái tóc màu xanh lam đang ngồi, trên người nàng mặc một ma pháp bào màu đen sẫm, trên thân áo là những kim sắc phù văn thần bí, hắc vụ nhàn nhạt từ người nàng tỏa ra bốn phía, có vẻ vô cùng quỷ dị.
Đột nhiên mỹ phụ mở hai mắt ra, con ngươi vốn màu lam bỗng chốc trở thành màu đen, xoay tròn với tốc độ cao như hắc động.
“Linh hồn chi hỏa thiêu đốt, lấy máu làm vật dẫn, huyết chú thuật.” từ đầu ngón tay mỹ phụ bắn ra một giọt máu tươi bay về phía giữa không trung, huyết quang chói mắt bạo xuất, rồi lập tức biến mất.
Mà lúc này tại Mễ Á thánh ma học viện, Thủy Nhược Nhan đang ngủ say đột nhiên mở mắt, hắc mang quỷ dị chợt lóe lên, nàng rời khỏi giường, tiến tới bên cửa sổ nhìn lên sắc trời bên ngoài, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười kỳ lạ, lẩm bẩm nói: “Đêm nay là lần cuối cùng trị liệu cho nãi nãi? Muốn cho nãi nãi nhanh chóng hồi phục sức khỏe.”
Thủy Nhược Nhan mở y quỹ, lấy ra một cái hộp gỗ ở phía dưới, hộp gỗ vừa mở ra, một dải huyết màu đỏ liền xuất hiện trước mắt.
Cầm lấy ba cây huyết châm, Thủy Nhược Nhan ra khỏi phòng, hướng tới gian phòng của nãi nãi Thủy Linh Lung.
Có một tầng thủy hệ ma pháp kết giới ngăn trở, hắc mang trong tay Thủy Nhược Nhan lóe lên nhằm tới kết giới, sau một lát nàng liền đi vào bình thường, nhưng Thủy Linh Lung đang ngồi minh tưởng lại không chút phát hiện.
Thủy Nhược Nhan như u linh tiến tới đứng phía Thủy Linh Lung, nàng nhìn nãi nãi từ trên xuống dưới, khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ dị.
“Nãi nãi, ta giúp người trị liệu.” Hồng quang trong tay Thủy Nhược Nhan chợt lóe lên, một cây huyết châm bị nàng nắm chặt tại hai ngón tay, hai mắt nàng lóe lên, huyết châm trong tay nhanh như tia chớp nhằm đỉnh đầu Thủy Linh Lung đâm tới, chỉ còn một chút lộ ra bên ngoài.
Thân hình Thủy Linh Lung chấn động, nhưng cũng không có tỉnh lại, ngược lại ý thức chìm sâu vào bên trong.
Thủy Nhược Nhan xuất ra châm thứ hai, cắm vào người Thủy Linh Lung.
“Nãi nãi, đây là một châm cuối cùng, người sẽ khỏe ngay lập tức.” Thủy Nhược Nhan cười quỷ dị, nhìn cây huyết châm cuối cùng trong tay, đột nhiên nhanh như tia chớp cắm vào trên tai phải của Thủy Linh Lung.
Huyết châm vừa tiếp xúc tới da đầu, còn chưa có đâm vào thì một đạo kim sắc đấu khí cuồng bạo xuất hiện, Thủy Nhược Nhan bị đánh bay ra ngoài, trong tay vẫn nắm chặt cây huyết châm cuối cùng.
Một thân ảnh vận tử bào xuất hiện giữa không trung tại căn phòng, cẩn thận quan sát tình trạng Thủy Linh Lung, khuôn mặt tươi cười căng ra, đó chính là nữ Kiếm thần Âu Đại Mụ.
“Yêu bà ngươi như thế nào lại ngăn cản ta trị liệu cho nãi nãi, ta giết ngươi.” Thủy Nhược Nhan tiến tới, vài đạo hắc mang từ các góc độ khác nhau đột nhiên xuất hiện đánh về phía nữ Kiếm thần, đó chính là cửu thiên ám ma thuật của Hắc Ám giáo hội.
Phanh một tiếng, kim quang trên người nữ Kiếm thần chợt lóe lên đánh tan hắc mang, một đạo kình khí đánh về phía cổ Thủy Nhược Nhan, nhất thời khiến cho thân thể nàng mềm nhũn, ngất đi.
Lúc này tại Hắc Ám giáo hội, cả người mỹ phụ cũng chấn động, bộ ngực phập phòng kịch liệt, rồi phun ra một búng máu, vẻ mặt độc ác mang theo vẻ không cam lòng.
Nữ Kiếm thần nhìn về phía Thủy Linh Lung, kim quang trên tay chợt lóe lên hướng tới đầu nàng, hai cây huyết châm được lấy ra mang theo huyết châu bắn ra ngoài, sắc mặt nàng nhất thời trở nên tái nhợt như tờ giấy.
Lấy từ trong người ra một cái bình trong suốt, nữ Kiếm thần đổ ra một viên dược hoàn màu trắng, nhét vào trong miệng Thủy Linh Lung.
Sắc mặt tái nhợt của Thủy Linh Lung trở nên tốt hơn, trong chốc lát nàng liền tỉnh lại.
Ngày hôm sau Thủy Nhược Nhan bước vào trong đại phòng, nàng không hiểu chuyện gì xảy ra mà sáng nay sau khi tỉnh dậy thì thấy cổ mình bị đau cứng, giống như bị một người đánh vào. Lúc này nàng thấy nãi nãi Thủy Linh Lung đang ngồi gần bàn ăn, ở trên bàn ăn là nhiều thứ đồ ăn sáng khác nhau.
Thủy Nhược Nhan kinh ngạc, mặc dù quan hệ của nàng và Thủy Linh Lung sau khi được Long Nhất đả thông thì đã tốt hơn rất nhiều, nhưng bóng ma đó vẫn còn, rất khó có thể thân mật với nãi nãi như những tôn nữ khác, cũng chưa bao giờ ăn sáng cùng nhau.
“Nhược Nhược, tới ăn cơm đi.” Thủy Linh Lung ôn nhu nhìn Thủy Nhược Nhan nói.
Thủy Nhược Nhan cảm thấy sống mũi cay cay, mắt ươn ướt, tên gọi thân mật này nàng đã bao năm rồi không có nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!