Chương 137: Thiên Gia tới!
Cửu Gia tới!
Trong nháy mắt, cả phòng bao lặng như tờ!
Tất cả đám nhân viên, bao gồm cả Khương Vy Nhan, vội vàng đứng dậy và run rẩy nhìn về hướng cửa.
Quả nhiên, trước mắt mọi người là hai hàng vệ sĩ mặc vest đen bước vào phòng bao, kiểm tra tình hình bên trong. Sau đó, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ Thái Cực Quyền màu trắng khoảng bốn, năm mươi tuổi, tóc mai hai bên bạc trắng, đeo kính gọng vàng, trên tay ông ta cầm hai viên ngọc bích, một tay chắp sau lưng, sắc mặt điềm nhiên đi vào!
Khí thế ngút trời!
Đây là một ông lớn máu mặt, Cửu Gia Tu Hà!
Ngay khi Cửu Gia bước vào, ai nấy đều cúi đầu và kính cẩn hét lên: “Cửu Gia!”
Trong số đó, chỉ có Tiêu Chính Văn vẫn đang bình tĩnh ngồi im, cảnh tượng này khiến Khương Vy Nhan và đám nhân viên sững sờ!
“Tiêu Chính Văn! Anh mau đứng dậy! Đứng dậy đi!”, Khương Vy Nhan lo lắng hét lên, cô đưa tay kéo người Tiêu Chính Văn.
Đám nhân viên đứng bên cạnh trợn tròn mắt, có người còn sợ tới mức hai chân mềm nhũn!
“Xong rồi, xong rồi! Lần này xong đời rồi! Tiêu Chính Văn này sao có thể ngang ngược như vậy chứ? Bây giờ Cửu Gia tới rồi, anh ta còn có tâm trạng ngồi ăn……”
“Làm sao bây giờ? Có phải chúng ta sắp bỏ mạng tại chỗ này không?”
“Đều tại tên Tiêu Chính Văn! Bây giờ Cửu gia đã tới, chúng ta chắc chắn không thoát được…”
Nhiều nhân viên bắt đầu xì xào bàn tán, ai nấy đều lo lắng và hoảng sợ.
Một số người thậm chí đã bắt đầu hét lên: “Cửu Gia! Không liên quan tới chúng tôi, là anh ta, là Tiêu Chính Văn làm! Chính anh ta đã đánh anh Hổ, các người muốn trả thù thì tìm anh ta ấy…”
“Đúng vậy! Anh Hổ, Cửu Gia, không liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi là chỉ là người bình thường thôi…”
Đối diện với những lời buộc tội của mọi người, Tiêu Chính Văn vẫn thản nhiên ngồi, không để ý tới Cửu Gia đã bước vào phòng bao!
Đám người anh Hổ cũng vô cùng tức giận, lập tức hét lên: “Thằng ranh! Cửu Gia đến rồi, mày còn muốn ngồi đây ăn nữa à? Ăn mẹ mày ấy!”
Rầm một tiếng, anh Hổ đá thẳng vào bàn ăn trước mặt Tiêu Chính Văn, khiến thức ăn trên đũa của Tiêu Chính Văn rơi xuống.
Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh lùng nói: “Lãng phí đồ ăn là vô cùng đáng trách! Mày có biết rất nhiều binh lính ở biên giới không được ăn đồ ăn ngon như vậy không? Mày có biết số đồ ăn này đối với người bị mắc kẹt trong phòng tuyến địch mà nói rất đáng quý không? Đó là thứ duy trì mạng sống của họ! ”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng xen lẫn sát khí!
Luồng sát khí kinh người này doạ Vương Hổ sửng sốt trong chốc lát, vô thức lui về phía sau hai bước!
Kiều Cửu cũng cau mày, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, lạnh lùng nói: “Cậu đi lính?”
Tiêu Chính Văn xoay người, nhẹ nhàng đặt đôi đũa bạc lên bàn, vẻ mặt thâm trầm, nói: “Trong mắt tôi, kẻ nào lãng phí thức ăn đều đáng chết!”
Soạt!
Đột nhiên, một tia sáng màu bạc loé lên!
Ngay sau đó, đôi đũa màu bạc bắn ra nhanh như chớp, xuyên qua đầu gối của bên chân ban nãy vừa đạp lên bàn của Vương Hổ, tạo thành hai lỗ máu, máu tươi chảy ròng ròng!
Bịch, Vương Hổ ngã xuống đất, không ngừng kêu gào: “A a a! Cửu Gia, Cửu Gia! Chân của tôi, chân của tôi!”
Chắc chắn hôm nay là ngày thảm nhất trong cuộc đời của Vương Hổ, hai tay vừa mới băng bó, bây giờ lại thêm một chân bị phế!
Cảnh tượng đột ngột này cũng khiến cả phòng bao sững người!
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, ngây người đứng tại chỗ, nhìn Tiêu Chính Văn, lại nhìn Vương Hổ ngã trên mặt đất!
Anh… anh thật sự dám phế Vương Hổ trước mặt Cửu Gia?
Đáng sợ quá!
Rước phải họa lớn rồi!
Một số nhân viên không chịu nổi sợ hãi và kích khích liền trợn mắt ngã xuống đất, cơ thể mất khống chế mà đại tiện tiểu tiện ngay tại chỗ!
Đồng thời, Khương Vy Nhan cũng che miệng lại, trợn to hai mắt nhìn Tiêu Chính Văn!
Chỉ trong lần đối đầu với nhà họ Kim lần trước, Khương Vy Nhan mới cảm nhận được luồng sát khí nồng đậm như vậy từ Tiêu Chính Văn!
Nhưng vào lúc này, Cửu Gia nhìn thấy Vương Hổ nằm trong vũng máu, ông ta híp mắt, ánh mắt toả ra khí thế lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Thằng nhãi này! Cậu là người đầu tiên dám phế người của Kiều Cửu này ngay trước mặt. Tôi phải thừa nhận rằng cậu có can đảm, nhưng sự liều lĩnh này của cậu sẽ chỉ đưa cậu vào chỗ chết! Người đâu, bẻ gãy tay chân của cậu ta cho tôi! Để cậu ta biết kết cục của kẻ đắc tội với Kiều Cửu là gì!”
Cơn tức giận của Kiều Cửu như bùng nổ!
Là một trong bốn hoàng của thế lực ngầm ở Tu Hà, người của mình lại bị phế ngay trước mắt, nếu ông ta không nghiêm khắc dạy dỗ Tiêu Chính Văn, thì ông ta không phải là Cửu Gia Tu Hà!
Soạt, soạt!
Trong nháy mắt, hơn hai mươi vệ sĩ mặc vest đen trong phòng bao rút dùi cui từ eo xuống, phát ra âm thanh rợn người, thẳng thừng vung tay đánh!
Cảnh tượng này khiến Khương Vy Nhan và đám nhân viên kinh hãi, không ngừng la hét.
Còn Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh nhìn lướt qua toàn cảnh, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười đầy khinh thường: “Nhiều người như vậy sao? Chả đủ xem”.
Kiều Cửu tức giận gầm lên: “Xông lên! Đập hết răng cậu ta cho tôi!”
Ngay lập tức, đám vệ sĩ đó chuẩn bị lao lên!
Tuy nhiên, đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên xuyên qua phòng bao!
“Tôi xem ai dám động vào ngài Tiêu!”
Ngay sau đó, tiếng bước chân vội vã vang lên giống như tiếng sấm!
Đám đông nhìn theo, liền thấy thấy một đám vệ sĩ cũng mặc vest đen, trên tay cầm gậy chống bạo động xông vào!
Sau đó, Trịnh Thiên Thái, mặc vest kẻ sọc màu xám, bước nhanh vào với vẻ mặt lạnh lùng!
“Cửu Gia, ông oai phong lẫm liệt thật đấy! Dám dẫn người tới gây sự trên địa bàn của tôi! Ông không coi Trịnh Thiên Thái tôi ra gì à?”, Trịnh Thiên Thái ngay khi vừa bước vào cửa đã nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, sau đó rống lên đầy giận dữ với Kiều Cửu!
Trịnh Thiên Thái?
Chính là Thiên Gia có thế lực đứng đầu Tu Hà sao?
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều bị chấn động!
Những nhân viên dưới trướng của Khương Vy Nhan lúc này toàn thân run lên bần bật, vô cùng sợ hãi!
Một Kiều Cửu đã đủ đáng sợ, bây giờ lại thêm một Thiên Gia Tu Hà khác!
Xong!
Xong đời rồi!
E là tối nay bọn họ phải bỏ mạng tại nơi này rồi!
Kiều Cửu sầm mặt nhìn Trịnh Thiên Thái trước mắt, lạnh lùng nói: “Trịnh Thiên Thái, ý của ông là gì? Ông muốn bảo vệ thằng nhãi này?”
Trịnh Thiên Thái nhếch môi cười, nói: “Đúng vậy! Tôi muốn bảo vệ ngài ấy! Kiều Cửu ông không đồng ý sao?”
Về mặt khí thế, Trịnh Thiên Thái đã áp chế được Kiều Cửu!
Sắc mặt Kiều Cửu như đông cứng lại, dứt khoát nói: “Trịnh Thiên Thái, ông phải suy nghĩ kỹ đi! Chỉ vì một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như cậu ta mà ông muốn đắc tội Kiều Cửu tôi sao?”
Trịnh Thiên Thái bật cười, nói: “Kiều Cửu, ông đừng có vòng vo tam quốc nữa! Hôm nay tôi tới đây là để bảo vệ ngài ấy! Có bản lĩnh thì ông cho toàn bộ người vào đây, chúng ta cùng đấu một trận là được!”
Nghe vậy, một số nhân viên ngã khuỵu xuống đất!
Họ đang đi mua sắm chắc?
Kiều Cửu trầm mặt xuống, ông ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với ánh mắt hung ác, sau đó hỏi Trịnh Thiên Thái: “Cậu và Thiên Gia có quan hệ gì mà ông ta thà đắc tội Kiều Cửu tôi cũng muốn bảo vệ cậu bằng được?”
“Ha ha, chả có quan hệ gì cả, chỉ là tôi không vừa mắt ông từ lâu lắm rồi, hôm nay vừa hay có dịp, chúng ta cùng giải quyết hết ân oán cũ đi”, Trịnh Thiên Thái đã nghĩ ra cách giải quyết, tuyệt đối không vạch trần thân phận của Tiêu Chính Văn trước mặt Khương Vy Nhan.
Vì vậy, ông ta chỉ có thể xúc phạm Kiều Cửu!
Mặc dù Kiều Cửu vô cùng tức giận, nhưng ông ta cũng rất khó hiểu!
Trước đây, Trịnh Thiên Thái sẽ không bao giờ như thế này, ông ta lúc nào cũng khéo léo với mình, xưng anh xưng em. Nhưng hôm nay, Trịnh Thiên Thái lại vì thằng ranh này mà như biến thành một con người khác!
“Mẹ nó chứ! Trịnh Thiên Thái, ông cứ làm như tôi đây sợ ông không bằng! Muốn đánh phải không? Được thôi, đánh!”, Kiều Cửu cũng khó chịu hét lên!
Ông ta vừa dứt lời, đám đàn em chờ trong trong phòng bao và ngoài cửa đều lao lên, chuẩn bị đánh người của Trịnh Thiên Thái đến chết mới thôi!
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát!
Rất nhiều đội tuần tra được trang bị súng nhanh chóng xông vào!
Dẫn đầu chính là Tống Hậu Lượng, sắc mặt lạnh lùng gầm lên: “Kiều Cửu, ông định tạo phản đấy à? Ông định đánh ai?”