TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 138

Chương 138: Xấu hổ quá đi mất

Tống Hậu Lượng bước vào với vẻ mặt giận dữ, đằng sau là một tốp lính tuần mang theo súng, tất cả đều đang đứng nghiêm chờ đợi.

Lúc này, nhà hàng Thiên Thượng Lai Tiên đã bị mười mấy chiếc xe tuần tra bao vây bên ngoài, còn có cả lính vũ trang đầy đủ, mặc trang phục chiến đấu và mũ beret, nhanh chóng nhảy từ xe vũ trang chống cháy nổ xuống, sau đó vẫy tay, xông vào trong nhà hàng!

“Tổ một khống chế!”

“Tổ hai khống chế!”

“Tổ ba khống chế!”

Cả nhà hàng Thiên Thượng Lai Tiên nhanh chóng bị người của Tống Hậu Lượng khống chế toàn bộ.

Cùng lúc đó, Kiều Cửu nhíu mày, ánh mắt âm u, tức giận nhìn chằm chằm Trịnh Thiên Thái, gầm lên: “Trịnh Thiên Thái! Mẹ kiếp, ông dám hại tôi?”

Trịnh Thiên Thái nhướng mày, cười lạnh lùng, nói: “Kiều Cửu, đừng nói khó nghe thế chứ, đâu phải tôi hại ông”.

Trịnh Thiên Thái nói xong thì quay lại, hơi cúi người với Tống Hậu Lượng, nói: “Tổng tư lệnh Tống, làm phiền cậu lúc nửa đêm rồi”.

Tống Hậu Lượng gật đầu, nhìn Tiêu Chính Văn trong đám người, sau đó nhìn chằm chằm Kiều Cửu, quát: “Kiều Cửu, ông muốn đánh ai nào?”

Vẻ mặt Kiều Cửu vừa tức giận vừa lạnh lùng, im lặng một lúc mới hơi cúi người đáp: “Tổng tư lệnh Tống hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ đùa nhau thôi”.

Tống Hậu Lượng cười khẩy, nói: “Đùa nhau? Được thôi, vậy mời mọi người về đồn với tôi”.

Các lính tuần lập tức bước lên, tất cả đàn em Kiều Cửu đưa đến đều hai tay ôm đầu, bị dẫn ra khỏi nhà hàng. Kiều Cửu đương nhiên cũng không ngoại lệ, lúc bị dẫn đi, ông ta còn trừng mắt với Trịnh Thiên Thái và Tiêu Chính Văn, nói: “Tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu! Dám hại tôi à? Được lắm!”

Sau đó, Tống Hậu Lượng nhìn Trịnh Thiên Thái nói: “Mời cả giám đốc Trịnh đi cùng chúng tôi luôn”.

Trịnh Thiên Thái đương nhiên gật đầu đáp: “Được”.

Lúc này, Khương Vy Nhan và những người cô dẫn đến đều sững sờ, không ngờ lại xảy ra biến cố đột ngột như vậy.

Kiều Cửu và Trịnh Thiên Thái đều bị dẫn đi, còn bọn họ thì chẳng bị sao cả?

Tống Hậu Lượng quay người, nói với mấy người Khương Vy Nhan: “Mọi người không sao chứ?”

Khương Vy Nhan vội đáp: “Chúng tôi không sao, cảm ơn các anh, nếu không chúng tôi không biết phải làm sao cả”.

Tống Hậu Lượng mỉm cười nói: “Đây là việc chúng tôi nên làm mà, nếu không có chuyện gì thì chúng tôi rút đây”.

Nói xong, Tống Hậu Lượng nhìn Tiêu Chính Văn một cái rồi dẫn người rời đi.

Lúc này, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, chân ai nấy đều mềm nhũn ngã ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn nhau.

Khương Vy Nhan thấp thỏm sợ hãi mãi, giờ mới thấy yên tâm, cô quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, nhíu mày hỏi: “Là anh gọi bọn họ đến sao?”

Tiêu Chính Văn biết Khương Vy Nhan sẽ hỏi như vậy, liền mỉm cười giải thích: “Sao lại thế được? Anh đâu có bản lĩnh như vậy, Thiên Gia chắc là đúng lúc đến đây, còn Tổng tư lệnh Tống là do anh báo cảnh sát lúc đi vệ sinh, dù gì bây giờ cũng là xã hội pháp trị, hơn nữa gần đây Tu Hà đang phấn đấu trở thành thành phố văn minh, chắc chắn sẽ không để mặc mấy thế lực ngầm tác oai tác quái đâu”.

Tiêu Chính Văn nói xong, Khương Vy Nhan gật đầu, coi như chấp nhận lời giải thích của anh.

Nhưng có nhân viên lại không nghĩ vậy, lạnh lùng chỉ trích: “Hừ! Giám đốc Khương, tối hôm nay chẳng phải là do Tiêu Chính Văn gây họa sao? Tôi thấy cô nhanh chóng ly hôn với cái tên vô dụng này đi! Nếu không, cô sẽ bị anh ta làm liên lụy thật đấy!”

Phải đấy giám đốc Khương, cái tên Tiêu Chính Văn này đúng là hay gây rắc rối thật!”

“Tiêu Chính Văn, anh còn có mặt mũi đứng ở đây nữa sao? Nếu không phải vì anh thì sao chúng tôi gặp phải những chuyện này chứ? Một bữa cơm ngon lành, giờ thì nuốt sao nổi?”

Thấy mọi người chỉ trích, Khương Vy Nhan chỉ đành xin lỗi rối rít.

Cuối cùng, bữa cơm giải tán trong không vui.

Trở về nhà, Khương Vy Nhan có vẻ ủ rũ, chắc vẫn đang buồn vì chuyện ở nhà hàng.

Tiêu Chính Văn bưng một cốc trà nóng tốt cho dạ dày, bước đến, dịu dàng đưa cho Khương Vy Nhan đã mặc áo ngủ màu trắng nhưng vẫn đang bật đèn đọc tài liệu ở phòng khách, nói: “Vừa nãy em uống rượu, uống cốc trà cho dịu dạ dày đi”.

“Cảm ơn anh”, Khương Vy Nhan ngẩng đầu, mỉm cười, nhận cốc trà trong tay Tiêu Chính Văn, cô uống mấy ngụm, sau đó nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ lo lắng, hỏi: “Tiêu Chính Văn, chuyện của nhà họ Ninh, anh đã chuẩn bị xong rồi sao?”

Tiêu Chính Văn ngồi xuống bên cạnh Khương Vy Nhan, bình thản đáp: “Ừ, em cứ yên tâm đi, anh sẽ giải quyết”.

Khương Vy Nhan muốn nói lại thôi, nghĩ một lát rồi lại không nói gì.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn cứ yên lặng ngồi bên cạnh cô, dần dần ngủ thiếp đi mất.

Chủ yếu là do mấy ngày nay anh quá mệt.

Hơn một tiếng sau, Khương Vy Nhan mới đọc xong tài liệu trong tay, cô quay lại nhìn, phát hiện Tiêu Chính Văn đã dựa vào sofa ngủ mất. Cô không khỏi phì cười, sau đó lấy tay chống cằm, mượn ánh đèn, ngắm Tiêu Chính Văn thật kĩ.

Khuôn mặt cương nghị, đẹp trai cứng cỏi, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao…

Cứ mải nhìn, trên khuôn mặt Khương Vy Nhan bất giác nở nụ cười hạnh phúc, sau đó, cô cẩn thận giơ tay ra, khẽ vuốt khuôn mặt Tiêu Chính Văn.

Đột nhiên, Tiêu Chính Văn choàng tỉnh, nhìn thấy Khương Vy Nhan đang hoảng hốt, cô ngại đỏ mặt, cúi đầu, vội vàng quay người đi, giả vờ đang thu xếp tài liệu.

“Sao thế?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

Khương Vy Nhan lắc đầu, nói: “Không có gì, muộn rồi, anh ngủ sớm đi”.

Nói xong, cô ôm tài liệu, đi dép lê, chạy về phòng ngủ, sập cửa phòng lại. Cô dựa cả người vào cánh cửa, thở hổn hển, sau đó còn sờ lên gò má nóng bừng của mình, thầm nghĩ: “Chắc không phải anh ấy phát hiện ra rồi đấy chứ? Trời ơi, làm sao bây giờ? Xấu hổ quá… Khương Vy Nhan ơi là Khương Vy Nhan, sao mày có thể ngu ngốc như vậy chứ…”

Ở ngoài phòng khách, Tiêu Chính Văn ngồi trên sofa, sờ khuôn mặt mình, nở nụ cười ngập tràn hạnh phúc.

Sau đó, anh lấy chiếc chăn đơn ở bên cạnh, nằm xuống sofa ngủ mất.

Sáng hôm sau.

Khương Vy Nhan thức dậy, đánh răng rửa mặt xong, liền nhìn thấy một bàn đồ ăn sáng thịnh soạn, Na Na đã mặc quần áo ngồi vào bàn, mặt mày hớn hở hét lên với cô: “Mẹ mau lại đây ăn đi, bố làm trứng ốp la ngon lắm ạ”.

Khương Vy Nhan mỉm cười, xoa cái đầu nhỏ của Na Na, nhìn thấy món trứng ốp la yêu thích, một cốc trà sữa và hai lát bánh mỳ ở chỗ ngồi của mình.

Cô không khỏi cảm thấy ấm áp.

Khương Vy Nhan ngồi xuống, một lúc sau Tiêu Chính Văn cũng bước tới, ba người vui vẻ ăn sáng.

Ăn xong, Khương Vy Nhan rời khỏi nhà, ánh mắt cô kiên định, ngồi xe của Tiêu Chính Văn đến công ty.

Sau đó, cô vẫy tay chào anh, mãi sau khi chiếc xe rời đi, cô mới quay người bước vào công ty, đến thẳng phòng làm việc của chủ tịch, gõ cửa. Sau khi được mời cô mới bước vào trong.

Lúc này, Khương Thái Xương đang ngồi ở ghế chủ tịch đọc báo, thấy Khương Vy Nhan bước vào, lão lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Khương Vy Nhan chẳng nói chẳng rằng, quỳ phịch xuống trước mặt Khương Thái Xương, nói: “Ông nội, cháu xin ông hãy giúp Tiêu Chính Văn đi ạ. Chuyện nhà họ Ninh, chắc chắn là ông nội có cách, cháu chỉ xin ông nể mặt cháu và Na Na mà giúp Tiêu Chính Văn ạ”.

Đọc truyện chữ Full