TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 141

Chương 141: Các người chết chắc rồi

Câu nói này đã cắt đứt hoàn toàn tình chị em giữa Khương Vy Nhan và Ninh Kỳ Nhi, mối quan hệ của bọn họ đã chấm dứt hẳn vào tối nay, ở tại đây!

Đôi mắt Khương Vy Nhan đầy vẻ không cam lòng và tủi nhục, cô nhìn Ninh Kỳ Nhi khí thế vênh váo và lạnh lùng trước mặt, hỏi: “Tại sao? Tại sao trước kia cô lại làm vậy với tôi? Chẳng phải chúng ta là bạn thân sao?”

“Ha ha!”

Ninh Kỳ Nhi cười khẽ, khinh miệt nói: “Bạn thân? Khương Vy Nhan, cô ngu thật hay đang giả ngu vậy? Tại sao tôi phải trở thành bạn thân của một kẻ như cô chứ? Vì cô, mà tôi ở bên cạnh cô chỉ là phông nền không thể tỏa sáng! Vì cô, mà ánh mắt của bao nhiêu thiếu gia nhà giàu đều đổ dồn vào cô! Vì cô, mà Ninh Kỳ Nhi tôi mãi không có ngày nổi bật! Nếu đã vậy thì tôi phải hủy hoại cô thôi! Tôi phải hủy hoại cô trước mặt tất cả mọi người Tu Hà! Khương Vy Nhan, chắc không phải đến bây giờ cô vẫn nhớ đến tình chị em của chúng ta đấy chứ?”

“Nực cười! Trong mắt Ninh Kỳ Nhi tôi, Khương Vy Nhan cô là một tiện nhân! Cô mãi mãi không xứng trở thành chị em với tôi!”

“Hôm nay, tôi đến đây là muốn sỉ nhục cô, tôi muốn nói cho cô biết, tôi chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống con chó hoang Tiêu Chính Văn kia! Tôi nhất định sẽ bắt anh ta quỳ xuống, xin lỗi tôi trước mặt tất cả mọi người! Tôi muốn anh ta sống không bằng chết! Đương nhiên, tôi còn muốn anh ta tận mắt chứng kiến tôi hủy hoại cô vào bữa tiệc tháng sau! Chẳng phải anh ta yêu cô sao? Vậy thì tôi sẽ khiến anh ta phải đau khổ gấp bội!”

Ninh Kỳ Nhi nói xong, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

Khương Vy Nhan lắc đầu, cô cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, Ninh Kỳ Nhi đã thay đổi, cô ta điên rồi, cô ta bây giờ đáng sợ chẳng khác gì ác ma.

“Tôi muốn đi, tôi muốn đi”, Khương Vy Nhan biết cô không thể ở lại nữa, cô muốn chạy trốn, muốn rời khỏi phòng bao này.

Nhưng, bất kể cô kéo thế nào thì cánh cửa phòng bao cũng không mở được.

“Ha ha, bây giờ muốn đi thì muộn rồi!”

Ninh Kỳ Nhi ngồi xuống, vẻ mặt lạnh tanh, nói: “Ngoài kia là người của tôi, nếu tối nay cô không quỳ xuống cầu xin tôi thì tôi còn lâu mới để cô đi”.

Lúc này, Ninh Kỳ Nhi thực sự vô cùng cay nghiệt và độc ác.

Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp đứng ở bên cạnh, không dám ho he.

“Khương Vy Nhan! Cô còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi tiểu thư Ninh đi! Cô đừng quên, tối nay cô đến là để cầu xin! Đừng có giở trò với tôi!”, Khương Mỹ Nghiên đứng ở bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng nói.

“Em sẽ không quỳ trước cô ta đâu! Cô ta chính là kẻ đầu sỏ hại em thành thế này! Chị Mỹ Nghiên, chị muốn em quỳ xuống xin lỗi cô ta sao? Em đã làm sai gì chứ?”, Khương Vy Nhan nước mắt giàn giụa, trong lòng cảm thấy rất uất ức.

Khương Mỹ Nghiên cũng chẳng thèm quan tâm, nếu như đắc tội Ninh Kỳ Nhi, đừng nói là Khương Vy Nhan, có khi còn liên lụy đến cả nhà họ Khương.

Thế là, cô ta bước tới, tức giận tát cho Khương Vy Nhan một cái, chỉ vào mặt cô mắng mỏ: “Cô làm loạn đấy à? Tôi là chị họ cô, tôi nói mà cô không dám nghe sao? Cô muốn đắc tội tiểu thư Ninh, đắc tội nhà họ Ninh sao? Còn không mau quỳ xuống?”

Khương Mỹ Nghiên độc ác nói, bàn tay ấn lên vai Khương Vy Nhan, nhưng Khương Vy Nhan nhất quyết không quỳ.

Khương Mỹ Nghiên cuống hết cả lên, gào lên với Ngô Khoan Nghiệp: “Ngô Khoan Nghiệp! Anh còn đứng đó làm gì, mau qua giúp đi!”

Ngô Khoan Nghiệp cũng vội vàng bước tới, tóm lấy Khương Vy Nhan, muốn ép cô quỳ xuống.

Khương Vy Nhan giãy dụa, gào khóc: “Không! Tôi không quỳ! Tôi muốn về nhà… Tiêu Chính Văn, hu hu hu…”

Nhưng bất kể Khương Vy Nhan giãy dụa kiểu gì cũng vô ích.

Ninh Kỳ Nhi lạnh lùng quát: “Một người vào đây!”

Cửa phòng bao lập tức mở ra, một tên lính Ninh Kỳ Nhi dẫn tới bước vào.

“Đánh cho tôi! Đánh đến khi nào cô ta quỳ xuống mới thôi!”, Ninh Kỳ Nhi nói.

Tên lính kia quay người, bước thẳng tới trước mặt Khương Vy Nhan đang bị Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp giữ chặt, giơ tay tát một cái.

Bốp!

Cái tát này khiến môi Khương Vy Nhan bật máu, tóc cũng rối tung lên.

“Cô có quỳ không?”, Ninh Kỳ Nhi quát hỏi.

Khương Vy Nhan hất cằm lên, mái tóc che mất nửa khuôn mặt, vành mắt đỏ hoe đầy nước mắt, nhưng vẻ mặt cô vẫn quật cường, nhổ một ngụm máu trong miệng ra, nói: “Ninh Kỳ Nhi, cô mơ đi!”

“Đánh! Đánh tiếp cho tôi!”, Ninh Kỳ Nhi nổi điên nói.

Bốp! Bốp!

Sau đó, tên lính kia tát Khương Vy Nhan liên tiếp mấy cái chan chát.

Mấy cái tát này khiến miệng Khương Vy Nhan toàn là máu, gò má cũng sưng vù lên.

Cuối cùng, Ninh Kỳ Nhi sốt ruột, chỉ vào Khương Vy Nhan, giận dữ gầm lên: “Bắt cô ta quỳ xuống cho tôi!”

Tên lính kia nghe thấy vậy, tiến lên một bước, đá mạnh vào đầu gối Khương Vy Nhan, phịch một tiếng, Khương Vy Nhan lập tức quỳ xuống đất, vẻ mặt vô cùng không cam lòng.

Ninh Kỳ Nhi thấy vậy liền bước tới, đứng nhìn xuống Khương Vy Nhan đang quỳ trước mặt mình, hai tay khoanh trước ngực, cười khẩy nói: “Khương Vy Nhan, cô đang làm gì thế? Sao lại quỳ xuống vậy?”

Khương Vy Nhan ngẩng đầu, nhổ một bãi nước bọt, nói: “Ninh Kỳ Nhi, Tiêu Chính Văn sẽ không bỏ qua cho cô đâu! Cả nhà họ Ninh nữa!”

Bốp!

Ninh Kỳ Nhi vung tay tát một cái, nổi giận nói: “Cô còn dám uy hiếp tôi cơ à? Một con chó hoang như anh ta mà có thể đối phó với nhà họ Ninh tôi sao? Tháng sau anh tôi đã là thiếu tá rồi! Ở Tu Hà này, còn ai dám chống lại? Cô đừng quên, tối nay cô đến là để cầu xin! Bây giờ cô dập đầu ba cái với tôi thì tôi sẽ tha cho cô!”

“Đừng hòng!”, Khương Vy Nhan giận dữ quát.

Cô biết Ninh Kỳ Nhi chỉ muốn sỉ nhục mình.

“Vẫn còn cứng miệng, được lắm, ba người đánh cho tôi đi! Đánh đến khi nào cô ta chịu thì thôi! Tôi không tin không xử lý được con tiện nhân này!”, Ninh Kỳ Nhi nổi giận nói, chỉ vào tên lính kia, cùng với Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp.

Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp không dám ra tay, dù gì Khương Vy Nhan cũng là em họ của Khương Mỹ Nghiên, Khương Mỹ Nghiên dù hận cô đến đâu cũng không thể ra tay độc ác vào lúc này được.

Ngô Khoan Nghiệp lại càng không thể, tốt xấu gì Khương Vy Nhan hiện giờ cũng hợp tác với tập đoàn Lợi Dân, nếu đắc tội cô, có khi còn đắc tội với cả tập đoàn Lợi Dân phía sau nữa.

“Tiểu thư Ninh, bây giờ cô ta đang hợp tác với tập đoàn Lợi Dân đấy, đằng sau tập đoàn Lợi Dân là thiếu tá Hàn Lợi Dân, hay là chúng ta bỏ qua đi, thế là được rồi”, Ngô Khoan Nghiệp cúi người, trán túa mồ hôi lạnh, nhắc nhở Ninh Kỳ Nhi.

“Hừ! Các anh sợ gì chứ? Cũng chỉ là tập đoàn Lợi Dân, Hàn Lợi Dân là cái thá gì chứ, tôi không thèm sợ! Anh tôi là Ninh Dương, tháng sau cũng ngang hàng với anh ta rồi!”, Ninh Kỳ Nhi ngang ngược nói, chẳng thèm coi Hàn Lợi Dân ra gì.

Thấy hai người bọn họ không dám ra tay, Ninh Kỳ Nhi cũng không ép, cô ta ra lệnh với tên lính: “Anh đánh đi!”

“Vâng, thưa tiểu thư!”, tên lính kia lập tức rút thắt lưng da ra, đét một tiếng, phát ra tiếng kêu chói tai trong không khí, rồi đánh mạnh lên vai Khương Vy Nhan.

“A!”

Khoảnh khắc đó, Khương Vy Nhan đau đớn, hét lên thảm thiết, cả người cũng ngã gục xuống.

Nhưng thắt lưng da trong tay tên lính kia không hề dừng lại, lại đét một tiếng nữa, đánh mạnh vào lưng Khương Vy Nhan, lập tức khiến lưng cô xuất hiện vết máu.

Khương Vy Nhan nghiến chặt răng, cắn rách cả môi, không kêu lên tiếng nào.

Ánh mắt cô lạnh lùng, giận dữ nhìn chằm chằm Ninh Kỳ Nhi đang đứng trên cao nhìn xuống, cố thốt lên: “Chồng tôi… sẽ không bỏ qua cho cô đâu…”

“Vẫn còn cứng mỏ, đánh tiếp! Đánh chết cho tôi!”, Ninh Kỳ Nhi nổi giận đùng đùng.

Đét đét!

Tên lính kia lại quất liên tiếp mấy cái nữa, khiến Khương Vy Nhan gần như sắp ngất.

 

Lúc này, hai mắt Khương Vy Nhan mờ đi, trong đầu cô chỉ nghĩ tới Tiêu Chính Văn, lẩm bẩm: “Tiêu… Tiêu Chính Văn, em… em xin lỗi, em không giúp được anh…”

Đến tận lúc này, Khương Vy Nhan lương thiện vẫn đang tự trách mình.

“Đánh đi! Đánh tiếp cho tôi!”, Ninh Kỳ Nhi giận dữ gầm lên.

Chiếc thắt lưng da của tên lính kia giơ cao lên rồi lại quất xuống.

Nếu lần này bị quất trúng, e là Khương Vy Nhan sẽ bị đánh chết luôn tại chỗ!

Nhưng!

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc!

Cửa phòng bao bị đạp mạnh ra!

Tên lính còn lại ở ngoài cửa lập tức bị đá bay vào, ngã mạnh xuống đất, phát ra một tiếng nặng nề.

Còn ở ngoài cửa, một người đàn ông ngập tràn sát khí, hai mắt đỏ ngầu như thần chết, nổi giận gầm lên: “Ninh Kỳ Nhi, cô chết chắc rồi!”

Đọc truyện chữ Full