Chương 140: Ninh Kỳ Nhi bá đạo
Khương Vy Nhan nghe thấy thế thì vui lắm, không ngừng cúi người nói với Khương Mỹ Nghiên: “Cảm ơn chị Mỹ Nghiên, em cảm ơn…”
Khương Mỹ Nghiên lạnh lùng nhìn Khương Vy Nhan một cái, rồi quay bờ mông căng tròn rời đi.
Cả ngày Khương Vy Nhan chỉ chuẩn bị cho buổi tối, cô gửi tin nhắn cho Tiêu Chính Văn, nói tối nay phải đi gặp khách hàng, không về nhà ăn cơm.
Tiêu Chính Văn đang ở nhà với Na Na, lúc đọc được tin nhắn thì hơi nhíu mày, anh nghĩ một lát mới nhắn lại: “Em ăn ở đâu? Rồi anh đi đón”.
Khương Vy Nhan cũng không nghĩ nhiều, gửi cho Tiêu Chính Văn địa chỉ nhà hàng mà Khương Mỹ Nghiên gửi cho cô.
Lúc hết giờ làm việc, Khương Vy Nhan lên xe của Khương Mỹ Nghiên, đến thẳng nhà hàng Phượng Hoàng.
Đây là nhà hàng nổi tiếng Tu Hà, là một thương hiệu lâu đời, thừa hưởng toàn các món đặc sắc của Tu Hà, đương nhiên không phải nơi mà người bình thường có thể đặt chân đến. Nơi này phải đặt trước, nhưng Ngô Khoan Nghiệp là hội viên của nhà hàng, mà hội viên thì có đặc quyền đặt phòng bao sát giờ.
Đến cửa nhà hàng, Khương Vy Nhan vừa xuống xe đã bị phong cách của nhà hàng trước mặt thu hút.
Cả nhà hàng là tòa kiến trúc màu vàng, rực rỡ chói lòa, trên đỉnh nhà hàng cao năm tầng còn có một con phượng hoàng màu vàng trong tư thế sải cánh bay cao, nhìn rất xa hoa.
Bãi đỗ xe ở cửa cũng toàn các loại xe sang, rất nhiều quan chức thương nhân tiếp đãi đối tác làm ăn ở đây.
Ngô Khoan Nghiệp chờ ở cửa đã lâu, thấy Khương Mỹ Nghiên tới thì chạy lên nói: “Cuối cùng các em cũng tới”.
Khương Mỹ Nghiên nhíu mày nói: “Sao vậy? Người ta đã đến rồi sao?”
Ngô Khoan Nghiệp lắc đầu đáp: “Vẫn chưa, chắc là phải nửa tiếng nữa, chúng ta vào trước đi”.
Khương Mỹ Nghiên gật đầu, cùng với Ngô Khoan Nghiệp bước vào nhà hàng, Khương Vy Nhan nắm chặt túi xách của mình, thấp thỏm hít sâu một hơi, đứng ở ngoài cửa.
Khương Mỹ Nghiên quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ này của Khương Vy Nhan, lạnh lùng cười hỏi: “Sao nào? Không dám vào nữa à? Thế thì cô về đi, chuyện của Tiêu Chính Văn tôi cũng bó tay rồi”.
Khương Vy Nhan nghe thấy thế liền vội vàng cùng Khương Mỹ Nghiên vào trong.
Ai mà ngờ bước chân này của cô là bước vào địa ngục!
Ba người ngồi trong phòng bao, Khương Vy Nhan lo lắng và căng thẳng hỏi: “Chị Mỹ Nghiên, thượng úy Ninh Dương lúc nào thì đến thế?”
Khương Mỹ Nghiên liếc mắt nhìn Khương Vy Nhan với vẻ ngạo mạn, nói: “Cô sốt ruột cái gì chứ? Ninh Dương dù gì cũng là thượng úy, phải xử lý biết bao là việc, cứ chờ đi”.
Ngô Khoan Nghiệp cũng cười nói: “Khương Vy Nhan, cô đừng lo lắng, sắp rồi, đến ngay đây”.
Cùng lúc đó, ở tầng dưới, một chiếc Bentley màu đen đỗ ở cửa nhà hàng, một cô gái mặc váy dài đen bước xuống xe, rất có khí chất, xinh đẹp lạnh lùng.
Đằng sau cô ta còn có hai tên lính mặc quân phục.
Cảnh tượng này đương nhiên thu hút sự chú ý của khách khứa và nhân viên phục vụ của nhà hàng.
“Đây chẳng phải thiên kim Ninh Kỳ Nhi của nhà họ Ninh sao? Sao cô ấy lại đến đây vậy?”
“Còn mang theo cả lính nữa, đúng là kiêu căng”.
“Mẹ kiếp! Chắc không phải thượng úy Ninh Dương cũng đến đấy chứ?”
Ninh Kỳ Nhi chẳng thèm quan tâm đến tiếng bàn tán của mọi người, cô ta vênh mặt lên, kiêu ngạo như một con khổng tước, bước vào nhà hàng.
Lúc này, ông chủ của nhà hàng cũng nghe tin chạy xuống, nở nụ cười cung kính, bước lên bắt tay, nói: “Ôi chao, tiểu thư Ninh, không ngờ cô lại đến nhà hàng tôi đột ngột thế này. Mời cô lên trên, tầng năm, tôi dành phòng bao tốt nhất cho cô. Lát nữa thượng úy Ninh Dương có đến không ạ?”
Ninh Kỳ Nhi lạnh lùng nhìn ông chủ vóc dáng béo tốt trước mặt, chìa tay ra, khẽ bắt bằng đầu ngón tay, sau đó đáp: “Không cần đâu, tôi đi cùng bạn, phòng bao 388”.
“À vâng, mời cô đi theo tôi”, ông chủ lập tức cúi người, cung kính dẫn Ninh Kỳ Nhi lên tầng ba.
Mấy người nhanh chóng đến cửa phòng bao, Ninh Kỳ Nhi nói với hai tên lính đi cùng: “Hai người các anh đứng ở ngoài cửa, không được cho ai vào!”
“Vâng, thưa tiểu thư!”, hai tên lính kia cung kính đáp.
Sau đó, Ninh Kỳ Nhi đẩy cửa, cất bước vào đầy kiêu ngạo.
Lúc này, trong phòng bao, Khương Vy Nhan đang sốt ruột chờ, thấy thượng úy Ninh Dương mãi không đến liền định rời đi, cô đứng lên nói với Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp: “Em xin lỗi, chị Mỹ Nghiên, em còn có việc, em đi trước đây ạ”.
Khương Mỹ Nghiên thấy Khương Vy Nhan định đi liền cuống lên, vội vàng kéo cô lại, nói: “Cô sốt ruột cái gì chứ? Đây là cô bảo tôi giúp, tôi mới nhờ giám đốc Ngô hẹn giúp cô! Bây giờ nếu cô đi mất, nhỡ thượng úy Ninh Dương đến không thấy người đâu, anh ta nổi giận, trừng phạt nhà họ Khương thì sao?”
Ngô Khoan Nghiệp cũng nói: “Phải đấy, Khương Vy Nhan, Ninh Dương là đại úy đấy, tháng sau sẽ là thiếu tá, nếu cô về thì chẳng phải không coi thượng úy Ninh Dương ra gì sao?”
Sắc mặt Khương Vy Nhan do dự, đang định nói gì đó, thì cửa phòng bao bị đẩy ra, Ninh Kỳ Nhi sải bước tiến vào.
Ba người trong phòng bao đều sững sờ!
Nhất là Khương Vy Nhan, khi nhìn thấy Ninh Kỳ Nhi, cô trợn tròn mắt!
Sự uất ức và tức giận của năm năm trước liền bùng nổ, nghẹn lại trong lòng.
Mắt cô đỏ lên, nhìn Khương Mỹ Nghiên trước mặt, hỏi với vẻ không dám tin: “Chị Mỹ Nghiên, chẳng phải chị nói là thượng úy Ninh Dương sao? Tại sao lại là cô ta?”
Khương Mỹ Nghiên cười ha ha, nói: “Chắc là thượng úy Ninh Dương bận quá, nhưng mà không sao, tiểu thư Ninh cũng được, dù sao chuyện này cô ta cũng là người trong cuộc mà”.
Ngô Khoan Nghiệp vội chạy qua, cúi đầu khom lưng nói với Ninh Kỳ Nhi: “Tiểu thư Ninh đến rồi, nào nào nào, em ngồi đi!”
Nhưng Ninh Kỳ Nhi chẳng thèm quan tâm đến cậu ta, mà cất bước, tiếng giày cao gót vang lên cộp cộp, đến trước mặt Khương Vy Nhan.
Sau đó là một tiếng bốp rất vang!
Ninh Kỳ Nhi giơ tay, tát mạnh vào mặt Khương Vy Nhan, lạnh lùng mắng: “Tiện nhân! Cô mà cũng đòi gặp anh trai tôi sao?”
Cái tát này khiến Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp ngây cả người.
Khương Vy Nhan tủi nhục đứng đờ tại chỗ, ôm gò mà rát bỏng, vành mắt đỏ hoe ầng ậng nước mắt, cô nhìn chằm chằm Ninh Kỳ Nhi trước mặt, hỏi: “Tại sao cô lại đánh tôi?”
Đã năm năm rồi!
Cô bạn từng thân thiết nhất đã bày trò hãm hại trong đúng đám cưới mình, khiến mình trở thành trò cười của cả Tu Hà, khiến mình trở thành tiện nhân và dâm phụ trong miệng người đời!
Năm năm nay, Khương Vy Nhan từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, có lẽ Ninh Kỳ Nhi không cố ý, có lẽ chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng bây giờ xem ra, tất cả là do cô ta đã sắp đặt sẵn.
Lúc này Khương Vy Nhan thấy vô cùng uất ức, nhục nhã.
“Tại sao à? Ha ha, vì tôi là thiên kim của nhà họ Ninh, còn cô chỉ là con tiện nhân bị nhà họ Khương đuổi ra khỏi nhà! Vì anh tôi là đại úy, tháng sau chính là thiếu tá, còn chồng cô Tiêu Chính Văn chỉ là một con chó hoang đã xuất ngũ!”
Sắc mặt Ninh Kỳ Nhi lạnh tanh, nói tiếp: “Khương Vy Nhan, không ngờ cô lại tự hạ thấp bản thân đến vậy, còn cưới Tiêu Chính Văn, đúng là nực cười. Trước kia, tôi hại cô như vậy, mà cô vẫn còn mặt mũi sống tiếp. Sao nào? Nghe nói hôm nay cô đến cầu xin tôi vì Tiêu Chính Văn, vậy tôi sẽ cho cô một cơ hội. Cô hãy quỳ xuống dập đầu xin tôi đi, nếu tôi vui, có khi lại không truy cứu chuyện cũ nữa”.