TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 150

Chương 150: Anh ơi, thả em ra đi

Đưa mắt nhìn qua, toàn là những nhân vật quan trọng của Tu Hà và người có máu mặt trong nội bộ chiến khu.

Bất kỳ ai trong số họ mà dậm chân một cái cũng có thể khiến cả Tu Hà phải rung chuyển.

Là ông chủ của một khu vui chơi nho nhỏ, Cố Hải Nguyên lúc này trán túa mồ hôi lạnh, cả người run lên bần bật.

Đáng sợ hơn nữa là, những nhân vật có máu mặt bình thường khó gặp này, bây giờ đều đang cung kính nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi đứng đầu kia.

Cậu thanh niên đó mày kiếm mắt sáng, khí chất bất phàm, mỗi cử động đều tỏa ra sự uy nghiêm khó nói thành lời.

Đây mới là người quan trọng nhất!

Riêng cảm giác áp lực tỏa ra từ người cậu ấy đã đủ khiến cả phòng họp trở nên nghiêm túc bội phần.

Cố Hải Nguyên vội vàng quỳ rạp trước mặt Tiêu Chính Văn, kêu lên: “Tôi… tôi Cố Hải Nguyên là ông chủ của khu vui chơi này, xin ngài cứ dặn dò!”

Cố Hải Nguyên sợ phát khiếp!

Trên đường đến đây ông ta đã nghe nói, một cô bé đã bị bắt cóc ở khu vui chơi giữa ban ngày ban mặt!

Một cô bé bị bắt cóc thì cứ giao cho người của đội thanh tra đi tìm là được.

Nhưng sự thật là, hiện giờ đã có mười nghìn chiến sĩ của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, người của các đội thanh tra ở khắp Tu Hà, và cả người của đại đội chống khủng bố có vũ trang đều được điều động!

Hơn nữa, điều đáng sợ nhất là hiện giờ đã phong tỏa toàn thành phố!

Tuy họ nói với bên ngoài là diễn tập khẩn cấp, nhưng Cố Hải Nguyên đến đây thì đã biết rõ.

Thân phận, địa vị của cô bé này vô cùng cao quý!

Người đàn ông trước mặt này cũng là người mà bọn họ không thể với tới!

Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn Cố Hải Nguyên đang quỳ dưới đất, lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, khu vui chơi của ông sẽ được tiếp quản! Trước khi tìm được con gái tôi, khu vui chơi sẽ tạm dừng hoạt động vô thời hạn! Ngoài ra, ông đi triệu tập tất cả nhân viên của khu vui chơi lại đây, tôi muốn hỏi bọn họ!”

“Vâng… Vâng, vâng vâng! Tôi đi làm ngay đây!”

Cố Hải Nguyên sợ hãi từ tận đáy lòng, ông ta quỳ dưới đất, đầu cúi gằm, chỉ có thể nhìn thấy đôi giày trên chân người đàn ông trước mặt.

Sau đó, ông ta thận trọng sợ hãi, run rẩy gầm lên trong nhóm làm việc: “Tất cả mọi người lập tức có mặt ở sảnh chính! Tất cả nhé!”

Nói xong câu này, đầu Cố Hải Nguyên túa đầy mồ hôi lạnh, vẫn quỳ dưới đất, chờ mệnh lệnh của Tiêu Chính Văn.

Lúc này, Tiêu Chính Văn nhìn về phía Tống Hậu Lượng, vẻ mặt u ám, nói: “Tổng tư lệnh Tống, anh đi hỏi đi, tôi tin chắc trong số họ có người quen biết mấy kẻ đó!”

Tống Hậu Lượng hiểu ra, lạnh lùng nói với Cố Hải Nguyên ở dưới đất: “Ông chủ Cố, ông đứng lên đi cùng tôi”.

Cố Hải Nguyên vội vàng đứng dậy, vẫn khom người, không dám nhìn Tiêu Chính Văn trước mặt, chậm rãi lùi ra khỏi phòng họp.

Sau khi rời khỏi phòng họp, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tống Hậu Lượng ở bên cạnh, vội vàng hỏi: “Tổng tư lệnh Tống, ngài ấy là ai vậy?”

Tống Hậu Lượng trợn mắt lườm ông ta, lạnh lùng đáp: “Ông chủ Cố, điều gì không nên hỏi thì ông đừng hỏi! Ông chỉ cần biết, nếu không tìm được cô bé đó, thì khu vui chơi của ông sẽ đóng cửa, ông sẽ phá sản, chúng tôi sẽ mất chức, thậm chí là phải tạ tội! Ông rõ chưa?”

Ặc!

Cố Hải Nguyên rùng mình, vội vàng cúi đầu, nói: “Tôi biết, tôi biết!”

Khoảng hai mươi phút sau, Tống Hậu Lượng trở lại phòng họp, nói với Tiêu Chính Văn: “Chủ soái, tôi đã hỏi rõ rồi, trong số họ đúng là có người biết hai tên côn đồ đó. Theo lời anh ta thì hai tên côn đồ đó là khách quen ở đây, thường hay thu phí bảo kê gì đó”.

Tiêu Chính Văn nghe thấy thế thì nhíu máy, lạnh lùng hỏi: “Người đứng đằng sau bọn chúng là ai?”

Tống Hậu Lượng nhíu chặt mày, lắc đầu đáp: “Cái này thì vẫn chưa điều tra được…”

“Tra đi! Bất kể liên quan đến ai, liên quan đến thế lực nào, cũng phải điều tra bằng được cho tôi!”, Tiêu Chính Văn nổi giận quát, lửa giận trong lòng ngày càng bốc lên ngùn ngụt.

Cùng lúc đó, trong một nhà máy sửa chữa ô tô trong khu công nghiệp bỏ hoang ở khu Tây Tu Hà.

Một chiếc xe van màu đen nhanh chóng lái từ con đường lầy lội gập ghềnh tới, cắm đầu vào bụi cỏ dại dưới đất, sau đó dừng trước cửa nhà máy sữa chữa ô tô bỏ hoang.

Đuôi xe bốc khói mù mịt!

Cạch!

Cửa xe mở ra, hai tên thanh niên mặc áo khoác màu đen nhảy xuống, đầu tiên bọn chúng quan sát xung quanh, rồi mới đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó, một tên đi ra phía sau, vác Na Na đã bị trói tay chân xuống xe.

Na Na giãy dụa, khóc hu hu, đôi mắt to tròn đầy nước mắt, nhìn hai tên người xấu trước mặt, trong lòng cô bé vô cùng sợ hãi.

“Anh ơi, Na Na không làm chuyện gì xấu, em xin anh hãy thả em ra đi… Hu hu hu, bố chắc là lo lắng lắm, chắc là nhớ Na Na lắm, anh ơi… anh có thể thả em ra không…”

Một tên thanh niên tát luôn cho Na Na một cái, quát: “Khóc cái gì mà khóc! Mày mà khóc nữa tao cắt lưỡi! Còn đòi tao thả mày á? Tao nói cho mày biết, con oắt, lát nữa tao bắt cả bố mày đến nữa! Cho hai bố con mày chết cùng nhau luôn!”

Câu này khiến Na Na yếu đuối lập tức im bặt tiếng khóc.

Sau đó, cô bé bị lôi vào trong nhà máy, được cởi dây trói rồi bị ném vào một căn phòng tối om. Trong phòng toàn là các linh kiện xe bị bỏ, lâu ngày không thấy ánh mặt trời, trong không khí còn có mùi ẩm mốc và hôi thối.

Na Na sợ hãi co rúm người vào một góc, nước mắt giàn giụa nhìn cánh cửa sắt bị đóng lại.

Cô bé lao tới, khóc lóc gào lên: “Đừng mà, đừng mà, Na Na sợ lắm… Hu hu hu, anh ơi, anh có thể thả Na Na ra không… Bố ơi, bố mau tới cứu Na Na đi, hu hu hu…”

Na Na yếu đuối nhỏ bé đứng sau cánh cửa sắt một cách bất lực, đáng thương. Cô bé cúi đầu, khóc sướt mướt không ngừng, nhỏ giọng gào lên: “Na Na không khóc, Na Na phải kiên cường, bố nhất định sẽ đến cứu Na Na, Na Na không khóc…”

Đúng lúc này, một bóng đen to lớn xuất hiện phía sau Na Na, con ngươi đỏ ngầu, phát ra tiếng ư ử trầm thấp.

Tiếng ư ử trầm thấp kia vừa giống sói vừa giống chó, khiến Na Na sợ đến mức vội vàng quay người lại. Khi nhìn thấy đằng sau mình là một con chó hoang rất to, Na Na hốt hoảng lùi lại phía sau mấy bước, co rúm lại một góc, dán sát người vào tường, run lẩy bẩy!

Con chó hoang kia to gấp hai lần người Na Na.

Đôi mắt cô bé ầng ậng nước, mặt mũi lấm lem, nhìn con chó hoang đang nhe răng chảy nước dãi trước mặt, vô cùng sợ hãi.

“Hu hu hu, đừng ăn thịt tôi, đừng ăn thịt Na Na, Na Na không ngon đâu… Bố ơi, Na Na sắp chết rồi sao? Bố mau đến cứu Na Na đi…”, Na Na co rúm người lại, run như cầy sấy.

Con chó hoang kia cũng tru lên một tiếng, sau đó lao thẳng về phía Na Na, hàm răng sắc nhọn của nó chảy đầy nước dãi hôi hám.

“A!”

Na Na sợ hãi hét lên thảm thiết!

Đọc truyện chữ Full