Chương 193: Lần đầu chạm mặt
Tiêu Chính Văn nhìn vẻ mặt hơi sợ hãi và kinh hoàng của Khương Vy Nhan, cúi người xuống, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, dịu dàng giải thích: “Em đừng nghĩ nhiều quá, dù gì anh cũng từng đi lính, còn là lính đặc chủng, đối phó mấy kẻ này đơn giản lắm”.
Khương Vy Nhan nghe thấy thế, tuy thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt vẫn còn sự sợ sệt sau khi thoát nạn.
Cô nói: “Thế người vừa rồi là ai vậy? Hắn nói cái gì mà năm năm trước, hắn có quan hệ gì với anh thế?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng, nói: “Anh cũng không biết, nhưng anh sẽ điều tra rõ ràng”.
Đúng lúc này, mấy lính tuần bước tới, giơ thẻ với Tiêu Chính Văn, nói: “Chào anh, phiền anh phối hợp điều tra với chúng tôi, chúng tôi có mấy vấn đề muốn hỏi anh”.
Khương Vy Nhan hơi hoảng, nhưng Tiêu Chính Văn đã đứng dậy, nói với mấy lính tuần kia: “Được, chúng ta qua bên kia”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn khẽ vỗ vai Khương Vy Nhan, nói: “Anh qua đó trả lời mấy câu hỏi rồi quay lại”.
“Vâng”, Khương Vy Nhan gật đầu, nhìn Tiêu Chính Văn đi cùng mấy lính tuần.
Sang bên đó, mấy lính tuần mới nghiêm mặt nói: “Anh Tiêu, anh không sao chứ ạ?”
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn hững hờ đáp: “Tôi không sao, điều tra rõ ràng chưa?”
Lính tuần dẫn đầu vội vàng đáp: “Điều tra rõ rồi ạ, theo phân tích đối chiếu tài liệu trong kho dữ liệu hệ thống, chúng tôi phát hiện tên kia là thủ phạm chính trong vụ thảm án diệt môn hai mươi bảy người nhà họ Tô ở Hán Thành chấn động Hoa Quốc vào bảy năm trước, tên là Hà Siêu. Sau thảm án diệt môn đó, lính tuần của Hán Thành vẫn truy bắt Hà Siêu suốt, nhưng không tìm được hắn, cũng phát lệnh truy nã đỏ với hắn. Không ngờ hôm nay hắn lại đột ngột xuất hiện ở đây”.
Nói xong, lính tuần kia lấy ra mấy bức ảnh, nói: “Đúng rồi, anh Tiêu, chúng tôi lục soát được mấy bức ảnh của anh và phu nhân cùng với Na Na trên người hắn. Chúng tôi đoán hắn và đám sát thủ tối qua là cùng một tổ chức. Rất có khả năng hai thi thể ở ngoại ô chính là người bị hắn diệt khẩu. Ngoài ra, chúng tôi còn tìm được một chiếc điện thoại vệ tinh trên người hắn, trong điện thoại lưu một số”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn nhận một chiếc điện thoại vệ tinh màu đen trong tay lính tuần kia, anh nhìn số điện thoại hiển thị trên đó, không có tên, là một số được mã hóa.
Tiêu Chính Văn bấm gọi số điện thoại kia không chút do dự.
Anh áp điện thoại lên tai, toàn thân tỏa ra sát khí.
Sau mấy tiếng “tút tút”, điện thoại có người nghe, ở đầu bên kia là giọng nói trầm thấp xa xôi của một người đàn ông, mang theo chút không vui, hỏi: “Hoàn thành nhiệm vụ rồi à?”
Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, mắt sắc như dao, lạnh lùng nói: “Mày là ai? Chuyện của nhà họ Tiêu năm năm trước có phải do mày làm không?”
Gần như đúng lúc Tiêu Chính Văn hỏi, thì giọng nam ở đầu bên kia im bặt.
Sau đó, người đàn ông ở đầu bên kia cất tiếng cười trầm thấp như thú hoang, nói: “Xem ra bọn họ thất bại rồi, không ngờ bọn họ lại thất bại trong tay cậu. Thảo nào năm năm trước cậu có thể sống sót. Nếu đã vậy thì tôi chỉ đành cử sát thủ giỏi hơn, hy vọng lần này cậu vẫn có thể sống sót”.
Nói xong, điện thoại ngắt kết nối.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh tanh, anh hít sâu một hơi, trả điện thoại vệ tinh cho lính tuần, nói: “Có thể truy tìm vị trí được không?”
Lính tuần kia đáp: “Với điều kiện thiết bị hiện giờ của chúng tôi thì khó lắm. Điện thoại vệ tinh này không phải ở trong nước, mà thông qua vệ tinh nước ngoài để mã hóa, muốn truy tìm vị trí, chúng tôi phải phá giải được mật mã của vệ tinh nước ngoài”.
Tiêu Chính Văn nghe vậy cũng hiểu ra, coi như manh mối này đã đứt.
Nhưng hiện giờ anh có thể khẳng định được, đám sát thủ này đến là vì chuyện của nhà họ Tiêu năm năm trước, rất có khả năng chính là người đàn ông đeo mặt nạ quỷ mà Ninh Kỳ Nhi nói tối hôm đó đứng sau sai khiến.
Cuối cùng bọn họ cũng bắt đầu ra tay!
Có thêm một kẻ địch ẩn náu trong tối khiến trong lòng Tiêu Chính Văn thấy hơi lo lắng, anh không lo cho bản thân mình, mà lo cho Khương Vy Nhan và Na Na.
Đúng lúc này, Long Nhất cũng vội vàng chạy tới, hỏi: “Chủ soái không sao chứ ạ?”
Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, quay lại nói với Long Nhất: “Tôi không sao, vụ việc bên ngoại ô không cần điều tra nữa đâu. Bắt đầu từ bây giờ, anh ở bên cạnh Khương Vy Nhan và Na Na, đảm bảo an toàn cho bọn họ. Đối phương vẫn sẽ tiếp tục ra tay đấy!”
“Rõ!”, Long Nhất trả lời, vẻ mặt nghiêm túc.
Sau đó, Tiêu Chính Văn quay lại bên cạnh Khương Vy Nhan, cô sốt sắng hỏi: “Sao rồi? Bọn họ không làm khó anh đấy chứ?”
Cô rất lo lắng, dù sao vừa rồi Tiêu Chính Văn cũng giết người, tuy là để tự vệ.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, lắc đầu đáp: “Không sao, đã điều tra rõ ràng rồi, người vừa rồi là kẻ bị truy nã đỏ, từng giết hơn hai mươi người. Lần này vì bị phát hiện, hắn không còn cách nào khác, nên mới bắt bọn em để chạy trốn. Anh cũng coi như lập công vì nước, bọn họ vừa rồi còn bàn nhau phong anh danh hiệu ‘vì nghĩa quên thân’, nhưng anh từ chối rồi”.
Thấy Tiêu Chính Văn tươi cười nói xong, Khương Vy Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, lườm anh một cái, nói: “Sau này anh đừng có khoe khoang ra vẻ nữa, nếu anh xảy ra chuyện gì thì em và Na Na phải làm sao?”
Dứt lời, Khương Vy Nhan kéo tay Tiêu Chính Văn, nhìn anh một cách nghiêm túc, nói: “Tiêu Chính Văn, hãy đồng ý với em, bất kể lúc nào, anh cũng phải bảo vệ Na Na đầu tiên, được không? Đồng ý với em đi”.
Tiêu Chính Văn im lặng, nhìn vành mắt đỏ hoe của Khương Vy Nhan, chỉ đành gật đầu đồng ý: “Được, anh đồng ý với em, nhưng em yên tâm, anh sẽ không để em và Na Na xảy ra chuyện gì đâu”.
Khương Vy Nhan mỉm cười, gật đầu thật mạnh.
Sau đó, Tiêu Chính Văn đưa Khương Vy Nhan và Na Na trở về phòng bệnh.
Lần này, bệnh viện đã tăng cường số lính tuần bảo vệ.
Dù sao xảy ra chuyện như vậy, thời sự cũng nhanh chóng đưa tin.
Lần này, bóng lưng của Tiêu Chính Văn cũng xuất hiện trên TV.
Còn lúc này, ở công ty nhà họ Khương, Khương Mỹ Nghiên ngồi trong phòng làm việc, đang sơn móng tay, nhìn thấy tin tức báo đến điện thoại, cô ta tiện tay bấm mở để xem, lập tức nhìn thấy video bắt con tin trong bệnh viện, được người dân vì nghĩa quên thân cứu được.
Tuy video đã được xử lý, nhưng vẫn có thể nhận ra, con tin bị bắt chính là Khương Vy Nhan và Na Na, còn người vì nghĩa quên thân chính là Tiêu Chính Văn.
Xem xong đoạn video, sắc mặt Khương Mỹ Nghiên trở nên nghiêm trọng.
Cái tên Tiêu Chính Văn này đúng là không sợ chết mà!
Nhưng, không ngờ anh ta lại có thân thủ lợi hại như vậy, cũng khiến Khương Mỹ Nghiên hơi bất ngờ.
“Hừ hừ, cũng chỉ là hạng đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà thôi, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện”, Khương Mỹ Nghiên lẩm bẩm.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Khương Văn Kỳ bước vào.
Khương Mỹ Nghiên lập tức đứng dậy, cười hỏi: “Bố, sao bố lại đến đây?”
Khương Văn Kỳ ngồi xuống sofa, mặt sa sầm: “Mỹ Nghiên, thứ sáu tuần sau là bữa tiệc thương hội ở sơn trang Bạch Mã, tuy thương hội đã gửi thiệp mời cho nhà họ Khương chúng ta, nhưng bố nghĩ đi nghĩ lại, không thể để Khương Vy Nhan tham gia bữa tiệc lần này được. Nếu để nó tham gia, thì nhà chúng ta sẽ không còn nhiều cơ hội ở công ty, con hiểu ý bố chứ?”
Khương Mỹ Nghiên đương nhiên là hiểu, cô ta khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Bố, đương nhiên là con biết chứ, nhưng Lý Trường Thắng đã nói là ông ta nể mặt Tiêu Chính Văn mới cho nhà họ Khương chúng ta cơ hội gia nhập thương hội lần này. Hơn nữa, chỉ ký hợp đồng với Khương Vy Nhan, chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác”.
Khương Văn Kỳ lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn Khương Mỹ Nghiên, nói: “Nếu như chúng ta khiến Khương Vy Nhan không thể tham gia bữa tiệc lần này thì sao?”