TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 194

Chương 194: Con mồi vào bẫy

Nghe thấy vậy, Khương Mỹ Nghiên rùng mình, căng thẳng hỏi dò: “Bố, ý của bố là?”

Khương Văn Kỳ lạnh lùng đáp: “Lúc nãy con cũng xem đoạn video tin tức đó rồi đúng không? Nếu chúng ta dọa Khương Vy Nhan sợ hãi, hoặc khiến nó và đứa con hoang kia bị thương thì chúng nó sẽ phải tiếp tục ở lại bệnh viện. Đến lúc đó, buổi tiệc của hiệp hội doanh nghiệp sẽ do chúng ta đứng ra làm chủ. Bố nghĩ dù Lý Trường Thắng có muốn nói gì đi chăng nữa thì cũng chẳng có cách nào khác”.

Dứt lời, ông ta nở nụ cười khẩy nham hiểm.

Ông ta cũng vừa mới nghĩ ra kế hoạch này.

Có thể nói là không có chút sơ hở nào!

Cũng khiến người khác không nắm bắt được điểm yếu.

Khương Mỹ Nghiên nghe xong liền vui mừng đáp: “Bố! Cách này hay đấy. Cứ như thế thì tư cách tham dự bữa tiệc rất có khả năng sẽ rơi vào tay chúng ta. Dù sao, Khương Vy Nhan cũng đã bị thương không có cách nào ký thỏa thuận hợp tác được, chỉ cần lúc đó chúng ta đe dọa con ả đê tiện ấy, bắt nó ký giấy chuyển nhượng tư cách ký thỏa thuận hợp tác cho chúng ta thì mọi chuyện đều ổn thỏa cả rồi”.

Khương Mỹ nghiên càng nói, nụ cười trên môi càng rạng rỡ!

Khương Văn Kỳ cũng gật đầu lia lịa nói: “Không sai, con gái ngoan của bố. Vậy chuyện này giao cho con đấy, nhớ làm cho sạch sẽ vào, tìm đám côn đồ có đầu óc linh hoạt xử lý gọn gàng, đừng tìm mấy tên lừa đảo”.

Khương Mỹ Nghiên đáp: “Bố yên tâm, bây giờ con sẽ tìm người ngay”.

Nói xong, Khương Mỹ Nghiên nhấc điện thoại lên tìm trong danh bạ hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một người tên anh Mã.

Sau đó, cô ta vội vàng ấn nút gọi, cuộc gọi kết nối, cô ta mở lời bằng giọng điệu nịnh nọt: “Anh Mã, đã lâu không gặp”.

Đầu dây đối diện truyền đến một giọng nam cười sảng khoái cùng không ít giọng nói ngân nga của những cô gái gần bên.

“Ồ? Tiểu thư Khương, giờ này mà cô gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì gấp à?”

Lúc này Mã Kim Long ở đầu dây bên kia đang uống rượu cùng vài người anh em, trái ôm phải ấp những cô nàng ăn mặc hở hang thân hình bốc lửa trong phòng bao của một quán bar.

Khương Mỹ Nghiên cười nói: “Anh Mã, tôi có vụ làm ăn nên mới đến tìm anh đây”.

“Vụ làm ăn gì vậy?”, Mã Kim Long hỏi ngược lại.

Khương Mỹ Nghiên đáp: “Tôi muốn nhờ anh dạy dỗ hai người, chỉ cần đánh bị thương nằm bệnh viện vài ngày là được”.

Mã Kim Long vừa nghe chuyện đơn giản như thế liền cười phá lên rồi nói: “Tiểu thư Khương, phi vụ đơn giản như thế mà còn phải tìm tôi làm sao? Có phải là không biết cách trọng dụng người tài rồi không?”

Mã Kim Long không vui lắm!

Tốt xấu gì hắn cũng là một trong những nhân vật xếp hàng đầu ở thế lực ngầm Tu Hà!

Mặc dù không thể so với Tứ Hoàng Nhất Đế, nhưng hắn cũng là một nhân vật được nhiều người ủng hộ, có hơn một trăm đàn em dưới trướng.

Đi đến đâu người khác cũng khách sáo gọi một tiếng anh Mã!

“Còn không phải vì anh Mã là chỗ đáng tin cậy sao, anh yên tâm, sau khi phi vụ này thành công tôi gửi anh năm trăm nghìn tệ! Tôi sẽ trả trước cho anh hai trăm năm mươi nghìn tệ! Dù việc không thành thì cũng không cần trả lại tiền đâu”.

Khương Mỹ Nghiên cắn răng nói, cũng xem như đây là vụ làm ăn lỗ vốn!

Mã Kim Long nghe vậy liền cảm thấy hào hứng cười đáp: “Năm trăm nghìn tệ sao? Để tôi suy nghĩ lại đã… Tiểu thư Khương cô cũng biết, dưới trướng tôi còn hơn một trăm đàn em nữa, năm trăm nghìn tệ này còn không đủ để chúng tôi đi chơi một lần, thêm chút đỉnh đi”.

Ý của câu nói này rất rõ ràng, thêm tiền đi!

Khương Mỹ Nghiên vội đáp: “Một triệu tệ, ý anh sao?”

“Được! Tiểu thư Khương thật hào phóng, chốt kèo!”

Mã Kim Long lập tức đồng ý, sau đó nâng ly rượu, cụng một cái vào điện thoại rồi nói: “Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ”.

Sau khi cúp máy, Khương Mỹ Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù vẫn tiếc đứt ruột, cô ta cảm thấy Mã Kim Long này đúng là ra giá trên trời!

Chỉ dạy dỗ có hai người mà dám đòi tận một triệu tệ!

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu chuyện này thành công thì sẽ có lợi nhiều hơn, nên Khương Mỹ Nghiên cũng không để bụng nữa.

Khương Văn Kỳ ngồi kế bên hỏi: “Sao rồi? Liên lạc được chưa?”

Khương Mỹ Nghiên gật đầu đáp: “Liên lạc được rồi ạ”.

Nói xong, cô ta gửi hình Khương Vy Nhan và Na Na cho Mã Kim Long, kèm theo địa chỉ bệnh viện và số phòng bệnh họ đang ở.

Trong phòng bao ở quán bar Mã Kim Long đang ăn uống hưởng thụ cùng mấy cô em chân dài và đám anh em của hắn. Nhìn thấy màn hình điện thoại nhấp nháy thông báo số tài khoản đã được cộng thêm năm trăm ngàn tệ!

Mã Kim Long cười ha hả, mở tin nhắn lên xem, rồi hất tay ra hiệu mọi người dừng lại, lớn tiếng nói: “Các anh em! Có kèo rồi, uống xong ly này chúng ta xuất phát”.

Keng keng keng!

Tiếng cụng ly vang lên!

Nửa tiếng sau, Mã Kim long dẫn theo mười mấy anh em lái bốn, năm chiếc Mercedes-Benz đến thẳng bệnh viện!

Nhưng vừa đến nơi đã thấy xung quanh bệnh viện có không ít lính tuần tra đang đi tuần.

“Anh Mã, chuyện này là thế nào? Sao xung quanh lại có nhiều lính tuần thế?”

Một tên đàn em hoảng hốt hỏi.

Mã Kim Long đánh mạnh vào đầu hắn, mắng nhiếc: “Đồ vô dụng! Hoảng cái gì chứ? Chúng ta cũng chẳng phạm tội gì! Theo tao vào trong!”

Dứt lời, Mã Kim Long dẫn đoàn người vào trong bệnh viện.

Sau đó theo thông tin từ tin nhắn mà Khương Mỹ Nghiên đã gửi, hắn dẫn người lên tầng ba, nhưng vừa lên tới nơi hắn đã thấy trước cửa phòng bệnh của mục tiêu lại có hai lính tuần tra đang canh gác.

Hơi khó thực hiện rồi đây.

“Có chuyện gì vậy? Sao ở đây lại đông lính tuần tra thế?”

Mã Kim Long dựa lưng vào vách tường, trong tay đám đàn em sau lưng cầm đủ các loại gậy, côn thép được gói lại bằng giấy báo.

Hắn quay đầu lại nhìn rồi quát lớn: “Bọn mày muốn chết hả? Cất vào hết đi! Không thấy ở đây toàn lính tuần tra sao?”

Thế là đám đàn em vội giấu “đồ nghề” vào trong lớp quần áo.

Sau đó, Mã Kim Long vuốt cằm nói với hai đàn em sau lưng: “Hai đứa mày qua bên kia đánh lạc hướng hai lính tuần tra đó đi!”

“Hả? Không phải chứ anh Mã, chúng em sợ lắm…”

Hai tên đàn em lập tức cuống cuồng cả lên.

Mã Kim Long nhấc chân đá bay hai tên đàn em ra ngoài, quát: “Đồ vô dụng! Đi mau! Nếu không lúc trở về ông đây giết hết chúng mày!”

Hai tên đàn em đành nhắm mắt cắm đầu đi về phía hai người lính tuần tra với khuôn mặt đau khổ, sau đó hai người diễn một màn kịch tranh cãi kịch liệt, ẩu đả lẫn nhau, quả nhiên đã thu hút được sự chú ý của hai lính tuần tra.

Mã Kim Long nhân cơ hội đó, hùng hùng hổ hổ dẫn người tới cửa phòng bệnh!

Đúng lúc này, Mã Kim Long nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị năm trăm nghìn tệ còn lại đã chuyển vào tài khoản của mình!

Do đó hắn càng hung hăng bước tới đá vào cửa phòng bệnh, nở nụ cười điên cuồng nói: “Ha ha ha! Mấy người trong phòng quỳ xuống hết cho ông!”

Đám đàn em phía sau hắn cũng lấy hết gậy, ống thép trong người ra, hùng hổ xông vào trong!

Nhưng chỉ một giây sau, Mã Kim Long lại thấy đám đàn em vừa mới bước vào, đều đang hoảng sợ lùi về sau.

“Mẹ kiếp! Bọn mày lùi lại làm gì hả? Đúng là một đám vô dụng!”

Mã Kim Long tức điên, đá bay mấy tên đàn em đang muốn lùi lại, rồi đẩy đám đàn em trước mặt ra và bước vào phòng!

Nhưng khi Mã Kim Long bước vào phòng bệnh, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì chân hắn đều mềm nhũn, suýt chút nữa đã quỳ rạp xuống, đồng thời trán toát đầy mồ hôi lạnh!

Trong phòng bệnh, Tiêu Chính Văn lạnh lùng ngồi trên ghế sofa, ngồi trước mặt anh là Tổng tư lệnh Cục thanh tra Tống Hậu Lương, xung quanh còn có bảy, tám người lính tuần tra. Lúc này vẻ mặt ai nấy đều lạnh lùng, nhếch nụ cười khẩy nhìn chằm chằm đám người Mã Kim Long.

Dáng vẻ cứ như thấy con mồi vào bẫy!

Đọc truyện chữ Full