Chương 219: Anh oai phong quá nhỉ
Bóng người mang theo sát khí ngút trời, xông thẳng vào!
“Chính Văn, hu hu hu….”
Lúc này Khương Vy Nhan nằm trên ghế sofa, toàn thân không có sức lực, dáng vẻ thút thít yêu kiều, trong lòng rất ấm ức và sợ hãi.
Tiêu Chính Văn vội ngồi xổm xuống, đắp chăn trên sofa lên người Khương Vy Nhan, an ủi: “Không sao, anh đến rồi”.
Lúc nói chuyện, Tiêu Chính Văn đã nhìn ra cơ thể Khương Vy Nhan có vấn đề, toàn thân đỏ bừng, mặt đầy mồ hôi, hô hấp còn rất gấp gáp!
Tiếp sau đó, anh nhìn thấy ly nước trên bàn trà, cầm lên ngửi, là mùi thuốc bột nhàn nhạt!
Trong nháy mắt, toàn thân Tiêu Chính Văn tràn ngập sát khí thấu xương, đôi mắt trợn tròn tựa như mắt hổ.
Nhiệt độ không khí trong văn phòng bỗng nhiên giảm xuống không độ.
Tựa như chỉ cần thở mạnh thì cả không khí đều sẽ vỡ nát!
Tiêu Chính Văn trở tay, lấy mấy cây kim bạc nhỏ từ bên hông, đâm thẳng vào yết hầu và mấy huyệt vị ở đỉnh đầu của Khương Vy Nhan!
Mấy phút sau, Khương Vy Nhan nôn thẳng ra nước trà đã uống, đồng thời trên người toát mồ hôi như mưa, tuôn xối xả!
Y thuật của Tiêu Chính Văn rất ít khi thể hiện ra bên ngoài.
Suy cho cùng, có ba đại thần y ở đây thì không cần Tiêu Chính Văn ra tay.
Có điều y thuật của Tiêu Chính Văn cũng đứng đầu năm quân khu lớn!
Chủ soái Bắc Lương không chỉ là chủ soái thống lĩnh ba trăm nghìn tướng sĩ Bắc Lương, mà là quân y vương bài của năm quân khu lớn! Có danh hiệu thần y quân ngũ!
Đương nhiên, y thuật của Tiêu Chính Văn đều học được từ ba đại thần y!
Có điều, đã hậu sinh khả úy vượt qua cả thầy!
Lúc này, cuối cùng Khương Vy Nhan cũng hít thở lại bình thường, cảm giác nóng ran trên người chớp mắt tan biến, cũng khôi phục sức lực, nhưng vẫn sợ hãi nằm bên người Tiêu Chính Văn, dáng vẻ điềm đạm đáng thương, khiến người khác rất thương xót!
Sau đó, Tiêu Chính Văn rút hết toàn bộ kim bạc ra ngoài, nhẹ nhàng vỗ bàn tay nhỏ của Khương Vy Nhan, nói: “Không sao rồi, em ra ngoài trước đi, ở đây giao cho anh xử lý”.
Không ngờ, Cục giám sát chất lượng mà lại xuất hiện chuyện thế này!
Lửa giận ngút trời!
Nếu không phải bản thân lo lắng cho Khương Vy Nhan, điện thoại hỏi quản đốc, sau đó nhanh chóng chạy đến thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
Khương Vy Nhan đứng dậy, quấn chăn mỏng, trên người bị mồ hôi lạnh làm ướt, tóc cũng ướt sườn sượt.
Ánh mắt cô nhìn Tiêu Chính Văn lo lắng, nói: “Vậy anh cẩn thận chút…”
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Yên tâm đi, anh tự có chừng mực, chuyện kiểm tra chất lượng lô vật liệu anh đã biết cả rồi, em cứ để anh xử lý”.
Khương Vy Nhan lưu luyến quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó ra khỏi văn phòng, nhìn thấy ba nhân viên mặt đầy vẻ sốt ruột ở ngoài cửa!
“Giám đốc Khương, cô không sao chứ?”
“Giám đốc Khương, trưởng phòng Lý có làm gì cô không? Bọn họ cố ý đùa chúng ta đấy!”
“Đúng vậy! Lô vật liệu này là nhà máy quân sự đưa tới, vậy mà bọn họ lại kiểm tra không đạt tiêu chuẩn! Hơn nữa, còn đưa ra rất nhiều lý do bác bỏ, căn bản không liên quan đến lô vật liệu của chúng ta!”
Khương Vy Nhan hít sâu một hơi, nói: “Tôi biết rồi, chúng ta ra ngoài trước đi”.
Mà bên này, trong văn phòng.
Lúc này Lý Sóc bò dậy từ trên mặt đất, che mũi, miệng đều là máu!
Khi Tiêu Chính Văn xông vào đã thẳng thừng ném hắn ra ngoài, mặt đập xuống đất, va mạnh vào tường, lập tức khiến hắn gãy cả sống mũi!
“A a a! Thằng ranh! Mẹ kiếp mày là ai? Ai cho mày xông vào? Còn dám ra tay với Lý Sóc tao, mày không muốn sống nữa à?”
Mặt Lý Sóc toàn vẻ đau đớn, hai mắt trợn lên nhìn Tiêu Chính Văn đầy nham hiểm!
Tiêu Chính Văn xoay người qua, trong nháy mắt, khí thế trên người hóa thành Tu La, nhìn chăm chăm vào Lý Sóc với ánh mắt vô cùng ác liệt!
Khoảnh khắc đó!
Toàn thân Lý Sóc run rẩy, cảm thấy hình như mình bị thần chết nhìn chằm chằm vậy!
Sự sợ hãi truyền đến từ sâu trong linh hồn!
Người đàn ông trước mắt, giống Tu La đẫm máu, tựa như đi ra từ trong biển máu của một triệu thi thể!
Nhất là nhìn thấy Tiêu Chính Văn cất bước đi về phía mình, Lý Sóc hoảng sợ, vội vàng lùi về sau, quát lên: “Mày… Mày… mày muốn làm gì? Ở đây là Cục giám sát chất lượng! Tao là trưởng phòng Lý! Rốt cuộc mày là ai?”
Tiêu Chính Văn bước từng bước đến trước mặt Lý Sóc, siết chặt nắm tay, giọng lạnh lùng: “Tôi là chồng của Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn!
Vừa dứt lời!
Bụp!
Tiêu Chính Văn tung thẳng một cú đấm mạnh vào hốc mắt của Lý Sóc!
Thoáng chốc, hốc mắt của Lý Sóc bầm tím, biển thành mắt gấu trúc, hắn gào thét thê thảm: “A a a! Mày chính là tên vô dụng đó! Phản rồi phản rồi! Mày lại dám đánh tao! Tao là trưởng phòng Lý của Cục giám sát chất lượng đấy! Tài liệu của Khương Vy Nhan còn cần tao kiểm tra mới cho thể thông qua! Bây giờ mày lại dám ra tay với tao! Tài liệu của bọn mày, tao tuyệt đối sẽ không cho thông qua! Tuyệt đối không!”
Tiếng cười khẩy vang lên.
Tiêu Chính Văn nói: “Trưởng phòng Lý? Xem ra, quyền lợi ở Cục giám sát chất lượng của anh rất lớn nhỉ, lẽ nào ngay cả cục trưởng của Cục giám sát chất lượng mà anh cũng không coi ra gì à?”
“Nói thừa! Cục trưởng của Cục giám sát chất lượng là em vợ của tao! Tao nói cái gì, lẽ nào nó còn không nghe sao?”
Lý Sóc che mắt, bộ dạng nhe răng trợn mắt, tức giận nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm: “Ranh con! Mày tiêu rồi! Khương Vy Nhan cũng tiêu rồi! Chuyện hôm nay, bọn mày không nghĩ kỹ xem làm sao bù đắp tổn thất tinh thần cho tao thì tao tuyệt đối sẽ không dừng tay đâu! Chỉ cần một câu nói của tao, cả Cục giám sát chất lượng không ai chứng minh đạt tiêu chuẩn cho lô vật liệu nhà họ Khương bọn mày đâu!”
“Ồ? Vậy sao?”
Tiêu Chính Văn cười thờ ơ, điềm nhiên châm một điếu thuốc, ngồi trên ghế sofa, nói: “Trưởng phòng Lý à, anh đúng là có quyền uy lớn thật đấy!”
“Hừ!”
Lý Sóc lập tức cười khẩy, ưỡn thẳng lưng, nhìn Tiêu Chính Văn đang ngồi, quát mắng: “Thằng ranh! Bây giờ mày biết vẫn chưa muộn, nếu mày đã đến rồi thì tao cũng nói luôn. Chỉ cần mày tặng vợ mày cho tao chơi một tuần, đồng thời bồi thường tiền thuốc men của tao một triệu tệ, thì tao có thể chứng minh lô vật liệu của bọn mày đạt tiêu chuẩn! Thế nào, có phải rất thỏa đáng không?”
Phụt!
Trong nháy mắt, Tiêu Chính Văn bắn tàn thuốc nóng bỏng lên mặt Lý Sóc, thoáng chốc tia lửa văng khắp nơi, Lý Sóc bị phỏng liền gào lên thảm thiết!
“A a a ! Mày… mày đúng là muốn chết!”
Lý Sóc chỉ vào Tiêu Chính Văn quát mắng, mặt đầy vẻ oán hận.
Mà hai mắt Tiêu Chính Văn lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Sóc: “Nếu tôi nhớ không nhầm, vừa nãy lô vật liệu vợ tôi đưa đến là vật liệu của nhà máy quân sự, có chứng nhận đạt tiêu chuẩn của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, tại sao đến đơn vị anh lại không đạt tiêu chuẩn chứ?”
Lý Sóc nghe vậy, cười khẩy đáp: “Nói láo, một con chó hoang như mày mà có thể lấy được lô vật liệu của nhà máy quân sự à? Tao thấy là giả mạo thì có! Hơn nữa, cho dù mày có lấy được lô vật liệu của nhà máy quân sự thì đã sao? Ở đây là Cục giám sát chất lượng Tu Hà, Lý Sóc tao có quyền quyết định! Cho dù đại diện của nhà máy quân sự đến thì tao vẫn nói câu đó, không đạt tiêu chuẩn!”
Dứt lời, Lý Sóc nở nụ cười nham hiểm.
Nếu đại diện của nhà máy quân sự đến thật thì chắc chắn Lý Sóc sẽ là con rùa rụt cổ.
Nhưng hắn không cho rằng lô vật liệu mới Khương Vy Nhan đưa đến là của nhà máy quân sự, chắc chắn đó là giả
Tiêu Chính Văn gật đầu, coi như đã hiểu, nói: “Xem bộ dạng là trưởng phòng Lý cố tình không cho vật liệu của vợ tôi đạt tiêu chuẩn rồi nhỉ?”
Lý Sóc bật cười, lập tức thừa nhận: “Thì đã sao? Mày làm gì được tao? Tao khuyên mày mau chóng xin lỗi tao đi, đưa vợ mày cho tao chơi, nếu không thì tao có đầy cách để xử bọn mày đấy!”
Tiêu Chính Văn cười thờ ơ, nói: “Nếu đã như vậy thì tôi chỉ đành mời cục trưởng Tôn của đơn vị đây, đích thân đến một chuyến”.
Lộp bộp!
Nghe vậy, Lý Sóc sững sờ.
Sau đó, hắn bật cười: “Chỉ dựa vào mày sao? Còn muốn để cục trưởng Tôn đích thân qua đây? Mày mơ à? Bây giờ cục trưởng Tôn đang họp ở tòa nhà thị chính! Tên vô dụng như mày có tư cách gì bảo cục trưởng Tôn bỏ cuộc họp đích thân qua đây chứ?”
Tiêu Chính Văn cũng không nói gì, mà gọi thẳng điện thoại cho Tô Khởi Minh.
Đầu bên kia điện thoại, Tô Khởi Minh đang họp thành phố ở tòa thị chính, người ngồi trong phòng hợp đều là người đứng đầu các đơn vị của thành phố Tu Hà và thư ký!
Lúc này bên ngoài cửa, thư ký của Tô Khởi Minh vội vã xông vào, nói: “Chủ tịch Tô, điện thoại của anh!”
Sắc mặt Tô Khởi Minh u ám, quát mắng: “Xảy ra chuyện gì? Không nhìn thấy tôi đang họp à? Điện thoại gì, đợi họp xong rồi nghe!”
Nhưng mặt thư ký kia đầy mồ hôi lạnh, vội vã nói: “Chủ tịch Tô, anh từng nói cuộc gọi này gọi đến thì cho dù là chuyện gì gấp gáp cũng phải dừng lại, anh muốn đích thân nghe”.
Nghe vậy, Tô Khởi Minh sững sờ, nhanh chóng đứng dậy, nhận lấy điện thoại từ tay thư ký, lập tức nghe máy, mặt đầy vẻ cung kính, nói: “Alo, anh Tiêu, anh có gì dặn dò sao?”