TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 274

Chương 274: Biết cách hầu hạ

Khương Mỹ Nghiên nghe thấy vậy, lập tức hét lên đầy phấn khích: “Đúng vậy! Anh Bạch, tôi đã làm việc trong công ty nhà họ Khương nhiều năm rồi, cũng đã tham gia vào các dự án lớn nhỏ. Năng lực của tôi hơn hẳn con khốn đó! Vả lại…”

Khương Mỹ Nghiên nói tới đây còn cố ý nghiêng người, bóp lấy bộ ngực đầy đặn, ghé vào tai Tiêu Chính Văn đeo mặt nạ, nói với giọng quyến rũ: “Anh Bạch, tôi biết cách hầu hạ người khác. Tôi hứa sẽ làm anh sướng quên lối về luôn!”

Vừa nói, một chân xinh đẹp dưới bàn của Khương Mỹ Nghiên đã cởi giày cao gót ra, cố ý xoa chân Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn nhếch khóe miệng, dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén mà nhìn chằm chằm Khương Mỹ Nghiên, nói: “Phó giám đốc Khương, xin cô tự trọng. Cho dù cô có kỹ năng làm việc trên giường rất tốt, cũng không nên nói cho tôi biết chứ? Tôi thật không có chút hứng thú nào với loại người vô liêm sỉ như cô!”

“…”

Câu nói này khiến cả phòng họp hoàn toàn yên lặng!

Ai nấy trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Khương Mỹ Nghiên!

Bầu không khí trở nên gượng gạo!

Nói Khương Mỹ Nghiên vô liêm sỉ trước mặt mọi người…

Khương Thái Xương, Khương Văn Kỳ và các lãnh đạo cấp cao của công ty đều xấu hổ nhìn sang chỗ khác, thậm chí có người còn giả vờ ho vài lần để che giấu sự ngại ngùng!

Mất mặt!

Quá mất mặt!

Khương Mỹ Nghiên lúc này mặt mũi đỏ bừng, vẻ mặt sững sờ, trong lòng cô ta bỗng trỗi dậy cảm giác dường như cô ta không được mọi người tôn trọng nữa!

Cô ta không ngờ rằng anh Bạch lại vạch trần cô ta trước mặt tất cả mọi người!

Lẽ nào anh ấy không thích phụ nữ sao?

Trông mình rất tệ sao?

Vào thời khắc đó, Khương Mỹ Nghiên tự cảm thấy xấu hổ vô cùng!

Khương Văn Kỳ cũng lạnh lùng nói: “Khương Mỹ Nghiên, con ra ngoài trước đi”.

Đây là cách tốt nhất.

Khương Mỹ Nghiên chỉ có thể hậm hực đứng lên, nhưng cô ta bỗng cảm thấy loạng choạng, không thấy giày cao gót của mình đâu cả!

Lúc này, Tiêu Chính Văn đang đeo mặt nạ dửng dưng cầm lấy đôi giày cao gót, giả vờ vô tình nói: “Đây là giày cao gót của ai đây nhỉ? Ồ… hơi có mùi…”

“…”

Cả phòng họp lại trở nên khó xử một lần nữa!

Nhìn thấy cảnh này, Khương Mỹ Nghiên tức điên người, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đeo mặt nạ, cô ta quay đầu lại, xoay người, nhanh chóng rời khỏi phòng họp!

Hôm nay, Khương Mỹ Nghiên quá mất mặt!

Cô ta cũng không ngờ anh Bạch lại không thích phụ nữ tới gần anh ấy!

Thấy vậy, trong lòng Từ Phân cảm thấy vô cùng sảng khoái!

Cuối cùng cũng có người có thể trị cái tính kiêu ngạo, không biết trời cao đất dày của Khương Mỹ Nghiên rồi!

Khương Văn Kỳ cũng cười ngượng ngùng, nói: “Cậu Bạch, tôi xin lỗi, là do tôi không dạy dỗ tốt con gái của mình”.

Tiêu Chính Văn cố ý khịt mũi lạnh lùng, sau đó nhìn Khương Vy Nhan đang thất thần bằng ánh mắt dịu dàng nói: “Cô Khương, cô phải phụ trách dự án hợp tác lần này. Nếu cô không có nhân viên, tôi có thể nhờ đoàn đội của tôi giúp cô”.

Khương Vy Nhan vốn dĩ muốn trốn tránh, nhưng Khương Thái Xương lại ra lệnh: “Vy Nhan, vì đây là ý của cậu Bạch, đừng do dự nữa. Còn chuyện hợp tác của tập đoàn Lợi Dân, nhà họ Khương ta sẽ cố gắng hết sức để giúp cô, cô chỉ cần phụ trách tốt dự án hợp tác hai trăm triệu của cậu Bạch là được”.

Ông cụ Khương lên tiếng, Khương Vy Nhan chỉ đành gật đầu đồng ý.

Cuộc họp kết thúc!

Đám người tiễn anh Bạch một cách rất thành kính.

Tiêu Chính Văn vừa định lên xe, lúc này Khương Vy Nhan như nghĩ ra điều gì, đột nhiên lao ra, chạy tới chỗ Tiêu Chính Văn, rất căng thẳng hít sâu một hơi: “… Anh Bạch, tôi có thể mời anh bữa tối không?”

Tiêu Chính Văn đeo mặt nạ nhìn Khương Vy Nhan giả vờ khó hiểu, sau đó cô vội vàng giải thích: “Anh Bạch, anh đừng hiểu lầm tôi. Tôi muốn báo đáp hai lần giúp đỡ của anh, mặc dù tôi không thể mời anh đến một nhà hàng năm sao để ăn tối, nhưng tôi nhất định sẽ chọn nhà hàng tốt nhất…”

“Được thôi, cô sắp xếp thời gian đi, đây là danh thiếp của tôi”.

Tiêu Chính Văn đeo mặt nạ lạnh lùng cười, đưa danh thiếp cho Khương Vy Nhan, sau đó lên xe.

Khương Vy Nhan đứng ở cửa, nhìn tấm danh thiếp màu vàng kim vô cùng tinh xảo trong tay, lại nhìn đoàn xe lái đi, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Cô gọi ngay vào điện thoại của Tiêu Chính Văn, hào hứng và vui vẻ hét lớn: “Tiêu Chính Văn, anh đoán xem hôm nay em gặp ai?”

Đọc truyện chữ Full