Chương 275: Sỉ nhục
Trên chiếc xe đang rời đi, Tiêu Chính Văn nới lỏng cà vạt của mình, thở dài một hơi, điện thoại vang lên, là Khương Vy Nhan gọi tới. Sau khi nhận điện thoại, anh dịu dàng hỏi: “Sao rồi? Gặp được ai thế? Không phải là anh Bạch đó chứ?”
Khương Vy Nhan nghe vậy liền hoài nghi hỏi ngược lại: “Sao anh lại biết thế?”
“Anh đoán thôi”, Tiêu Chính Văn cười đáp.
Đầu dây bên kia, Khương Vy Nhan tỏ vẻ hờn dỗi, nói: “Anh có thiên nhãn đấy à? Cái này mà anh cũng biết”.
Sau đó, cô lại vô cùng hào hứng nói: “Tiêu Chính Văn, em nói cho anh biết, ban nãy anh Bạch đến công ty em bàn chuyện hợp tác, hai trăm triệu tệ, là hai trăm triệu tệ đấy anh có biết không? Hơn nữa, anh ấy còn đặc biệt chỉ đích danh em toàn quyền phụ trách hợp tác lần này…”
“Chuyện này không phải rất tốt sao? Như thế thì địa vị của em trong nhà họ Khương cũng được nâng cao hơn, anh và Na Na cũng có thể dựa dẫm vào em, không cần lo lắng gì cả”.
Tiêu Chính Văn khẽ cười.
“Anh đang nói cái gì thế…”
Khương Vy Nhan xấu hổ nói: “Em không đùa với anh đâu, em vẫn luôn cảm thấy cái anh Bạch kia rất giống anh, đặc biệt là ánh mắt của anh ấy…”
“Đúng rồi, bây giờ anh đang ở đâu thế?”
Nghĩ đến đây, Khương Vy Nhan liền quan tâm hỏi han.
Tiêu Chính Văn ngồi trong xe, giải thích bừa: “Ô, anh à, anh đang ở công ty. Hôm nay ông chủ của bọn anh có chút chuyện nên bảo anh đi cùng, sao thế?”
Khương Vy Nhan nghe vậy, sự mong đợi nhỏ xíu trong lòng chợt tan biến, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Quả nhiên không phải anh…”
Sau đó, cô cười nói: “Không có gì, em chỉ hỏi thôi. Đúng rồi, em đã mời anh Bạch ăn cơm, đến lúc đó anh đi cùng với em nhé”.
“Hả?”
Tiêu Chính Văn hoang mang, hỏi: “Cần anh đi cùng em sao?”
Khương Vy Nhan nghiêm túc trả lời: “Chính Văn! Đương nhiên là cần rồi, bây giờ anh là chồng của em, sao anh có thể yên tâm để vợ mình cùng ăn tối với một người đàn ông xa lạ chứ? Hơn nữa, anh ấy lại vừa cho em phụ trách một dự án lên tới hai trăm triệu tệ, lẽ nào anh không lo lắng gì hay sao?”
“Có gì mà phải lo lắng chứ, có thể cho em phụ trách dự án lên tới hai trăm triệu tệ thì chắc chắn là do anh ta xem trọng thực lực của em, anh cảm thấy anh Bạch này có lẽ không phải loại đàn ông tuỳ tiện đâu…”
Tiêu Chính Văn tự nói với chính mình.
Nhưng đầu dây bên kia, Khương Vy Nhan lại giận dỗi để lại một câu: “Anh, anh đúng là đồ ngốc, không nói với anh nữa, em bận rồi!”
Tút!
Sau khi cúp điện thoại, Khương Vy Nhan bực bội giậm chân, mắng mỏ: “Tiêu Chính Văn chết tiệt, tức chết mất thôi! Lẽ nào ám thị rõ ràng như thế rồi mà anh vẫn không hiểu hay sao? Em chỉ muốn anh quan tâm em thôi, quan tâm em đây này…”
Nói xong, Khương Vy Nhan quay người trở về công ty.
Mà vào lúc Khương Vy Nhan vừa tới công ty thì bị một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân!
Chớp mắt, Khương Vy Nhan đã ướt như chuột lột.
Cô không dám tin nhìn người phụ nữ trước mắt, Khương Mỹ Nghiên!
Lúc này, Khương Mỹ Nghiên vứt bỏ chậu nước trong tay, tức giận giơ tay tát vào mặt Khương Vy Nhan một cái, chỉ vào mặt cô mà mắng mỏ: “Khốn nạn! Mày là con khốn nạn! Mày dựa vào cái gì để được anh Bạch coi trọng? Nói đi, tối qua có phải chúng mày đã lên giường với nhau không? Cái gì mà anh Bạch cứu mày, tao thấy là anh ta đã ngủ với mày rồi nên mới quan tâm đến mày như thế!”
Khương Mỹ Nghiên sắp tức đến phát điên!
Đặc biệt là vừa nãy khi nhìn thấy Khương Vy Nhan nói chuyện với anh Bạch ở cửa chính, lửa giận trong lòng cô ta đã hoàn toàn bốc cháy!
Khương Vy Nhan cũng sững sờ, đưa tay ôm má, nói với vẻ ấm ức: “Em không có, chị Mỹ Nghiên, chị hiểu nhầm em rồi, em cũng không biết tại sao lại như thế…”
“Mày còn giải thích? Con khốn! Tao thấy mày chính là con khốn không chịu nổi cô đơn! Đừng cho rằng tao không biết mày làm những chuyện bẩn thỉu gì ở bên ngoài! Bề ngoài thì ra vẻ trong trắng, sau lưng không biết đã lên giường cùng với bao nhiêu đàn ông rồi!”
Khương Mỹ Nghiên phát cáu chỉ vào Khương Vy Nhan mà mắng chửi!
Khương Vy Nhan rất ấm ức, khoé mắt đã rưng rưng nước, tranh cãi: “Em không có, em thật sự không có, em không phải loại người như chị nói…”
Lúc này, nhân viên công ty cũng đã kéo đến, có người bắt đầu khuyên nhủ Khương Mỹ Nghiên, có người thì kéo Khương Vy Nhan đi.
Nhưng với tính khí của Khương Mỹ Nghiên, càng nhiều người khuyên thì cô ta càng không biết điều!
Khương Văn Kỳ hay tin Khương Mỹ Nghiên đánh Khương Vy Nhan ở sảnh lớn cũng lập tức chạy tới, tức giận quát lên: “Đủ rồi! Mỹ Nghiên, con về ngay cho bố!”
“Bố! Đều tại con khốn nạn này cướp mất anh Bạch của con? Dựa vào đâu mà nó có thể được anh Bạch chú ý đến, con không phục!”
Khương Mỹ Nghiên thật sự đã mất đi lý trí.
Khương Văn Kỳ vội bảo người kéo cô ta đi, sau đó nhìn Khương Vy Nhan đang ấm ức rơi nước mắt, nói: “Vy Nhan à, bác cả thay Mỹ Nghiên xin lỗi cháu, chuyện này coi như bỏ qua nhé”.
“Quay về làm việc cả đi”.
Khương Văn Kỳ nói xong thì rời khỏi sảnh lớn.
Khương Vy Nhan cũng lau nước mắt trở về phòng làm việc của mình, nhoài người lên mặt bàn rồi khóc thút thít.
Mà bên này, Khương Văn Kỳ trở về phòng làm việc của mình, nhìn thấy Khương Mỹ Nghiên đang tức giận ngồi trên sofa liền quát mắng với gương mặt u ám: “Con điên rồi à? Con không biết nó bây giờ là người hợp tác được cậu Bạch chỉ định sao?”
Khương Mỹ Nghiên cáu giận nói: “Con đang tức giận, đang đố kị đấy. Con không thể hiểu nổi tại sao chuyện tốt đều bị Khương Vy Nhan cướp mất! Hợp tác với tập đoàn Lợi Dân, bây giờ là hợp tác với anh Bạch, con thật sự nghi ngờ con nhỏ Khương Vy Nhan này giở trò bên ngoài mới lấy được mấy cái hợp đồng đó!”
Khương Văn Kỳ bất lực thở dài, nói: “Dù cho con nghi ngờ thì cũng có tác dụng gì? Bây giờ cậu Bạch đã chỉ định nó, ông nội con cũng lên tiếng rồi, nói công ty phải toàn lực phối hợp với Khương Vy Nhan, nếu như lúc này con đối đầu với nó thì chính là đối đầu với nhà họ Khương, làm ngược lại lời ông nội con dặn dò, con có biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không?”
“Vậy chúng ta phải làm sao? Lẽ nào cứ để cho Khương Vy Nhan tiếp tục phát triển ở công ty như thế hay sao?”
Khương Mỹ Nghiên rất tức giận, trong mắt toàn là đố kỵ và căm hận.
Khương Văn Kỳ cau mày, sắc mặt trở nên u ám: “Tháng sau con phải kết hôn với thiếu gia Ngô Khoan Nghiệp rồi. Cái tên Tiêu Chính Văn đó không phải đã nói sẽ tổ chức bù hôn lễ với Khương Vy Nhan vào cùng ngày hay sao? Con chỉ cần ghi nhớ, vào ngày hôm đó phải khiến cho một nửa số gia tộc giàu có của Tu Hà tới chúc phúc cho con và cậu chủ Ngô, đè bẹp Khương Vy Nhan dưới gót chân, như vậy thì ông nội con nhất định sẽ hiểu ra con mới là tương lai của nhà họ Khương chúng ta!”
“Đúng đúng đúng! Tháng sau con kết hôn, một nửa Tu Hà đều sẽ đến chúc mừng. Tên Tiêu Chính Văn đó không phải đã nói khoác là sẽ tổ chức hôn lễ lớn hơn hôn lễ của con hay sao? Vậy để con xem xem anh ta có thể tổ chức ra hôn lễ lớn như thế nào! Hừ!”
Khương Mỹ Nghiên cười khẩy mỉa mai.
Tiêu Chính Văn còn muốn so bì sự phô trương của hôn lễ với mình sao?
Rõ ràng chính là đang nằm mơ!
“Vậy chúng ta phải chuẩn bị thật cẩn thận, khiến cho Khương Vy Nhan trở thành trò hề trong hôn lễ vào ngày 28 tháng sau! Để cô ta mất hết thể diện trước mặt tất cả các gia tộc giàu có, phóng viên, giới truyền thông và người dân Tu Hà thêm lần nữa! Trở thành đối tượng bị tất cả mọi người phỉ nhổ!”
Trên mặt Khương Văn Kỳ ngập tràn vẻ lạnh lùng ác ý.