Chương 481: Cướp biển?
Thấy Tiêu Chính Văn định ra tay, cả người Bạch Thanh Xuyên nổi hết da gà, vừa tức giận vừa sợ hãi nhìn anh, nói: “Mày… mày muốn làm gì? Tao nói cho mày biết, nếu mày dám làm càn, mày và vợ mày, cả người nhà của mày, đều phải chịu tai họa!”
Lúc này, đám thiếu gia và tiểu thư nhìn thấy Tiêu Chính Văn lạnh lùng bước về phía họ, cũng hốt hoảng trốn ra sau lưng nhau, đẩy luôn Bạch Thanh Xuyên ra đứng đầu.
Bạch Thanh Xuyên lập tức ngây người, quay đầu nhìn đám bạn bè đang trốn còn nhanh hơn cả mình, đang định chửi bậy thì Tiêu Chính Văn đã túm lấy cổ áo hắn, nhấc cả người hắn lên, cách boong tàu mười mấy centimet.
“Khụ khụ, mày… mày buông ra…”
Bạch Thanh Xuyên lập tức cảm thấy cổ hắn bị siết chặt, hít thở hơi khó khăn, hắn giãy giụa muốn thoát khỏi tay Tiêu Chính Văn.
Những người khác chứng kiến cảnh tượng này đều vô cùng ngạc nhiên.
Tên Tiêu Chính Văn này khỏe đến vậy sao?
“Thiếu gia Bạch, tôi cảnh cáo anh, đừng có được voi đòi tiên, cũng đừng làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến vợ và người nhà tôi, nếu không anh sẽ chết thảm lắm đấy! Không chỉ anh, mà nhà họ Bạch sau lưng anh, cũng sẽ bị xóa sổ, rõ chưa?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, từng câu từng chữ mang theo sự đe dọa.
Bạch Thanh Xuyên hồn vía lên mây.
Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Chính Văn, hắn cảm giác như mình đang bị thần chết nhìn, cả người run rẩy, sống lưng lạnh toát.
Cảm giác chèn ép thật khủng khiếp!
Bạch Thanh Xuyên lớn chừng này, nhưng chưa từng gặp người nào mang đến cảm giác chèn ép mạnh mẽ như vậy, khiến hắn không thở nổi, cũng không dám phản kháng.
Sau đó, Tiêu Chính Văn tiện tay ném một cái, Bạch Thanh Xuyên liền ngã xuống đất, cả người ướt sũng mồ hôi.
Hắn hít lấy hít để không khí, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, phẫn nộ siết chặt nắm đấm.
Lúc này, Lương Thiên Thụy cũng vội vàng bước tới, đỡ Bạch Thanh Xuyên dậy.
“Thiếu gia Bạch, thiếu gia Bạch, anh bớt giận…”
Bốp!
Bạch Thanh Xuyên hùng hổ đẩy Lương Thiên Thụy một cái rất mạnh, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó ôm ngón tay đã lệch khớp, trở về cabin.
Lương Thiên Thụy cũng vội vàng đi theo.
Cũng may trên du thuyền có nhân viên y tế, nhanh chóng chữa trị cơ bản cho Bạch Thanh Xuyên, còn lại thì phải chờ du thuyền cập bến đến bệnh viện.
Lúc này, Bạch Thanh Xuyên đang vô cùng giận dữ ngồi trên sofa màu trắng trong cabin, uống liền mấy ly Whisky, còn đập vỡ mấy cái ly, khiến cô nhân viên phục vụ xinh đẹp bên cạnh sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng.
Đúng lúc này, Lương Thiên Thụy bước tới, nở nụ cười lạnh lùng gian xảo, nói: “Thiếu gia Bạch bớt giận, tôi đã có cách đối phó tên Tiêu Chính Văn kia”.
Bạch Thanh Xuyên nghe thấy thế, ngẩng đầu lên nhìn Lương Thiên Thụy, hoài nghi nói: “Anh có cách? Cả con thuyền này chẳng ai đánh lại được anh ta cả!”
Lương Thiên Thụy mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Bạch Thanh Xuyên, nói: “Thiếu gia Bạch, chuyện là thế này, thực ra trước khi đến đây tôi đã sắp xếp một nhóm người, chuẩn bị diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân. Chờ lát nữa, chỉ cần người tôi sắp xếp đến đây, bọn họ sẽ giả làm cướp biển cướp du thuyền. Đến lúc đó, chỉ cần người của tôi khống chế được Tiêu Chính Văn, thì chẳng phải Khương Vy Nhan và mấy người đẹp còn lại để mặc cho thiếu gia Bạch và chúng tôi chơi đùa sao?”
Hắn nói được mấy câu, Bạch Thanh Xuyên liền cười khẩy, nói: “Tốt! Tốt lắm!”
Sau đó, Bạch Thanh Xuyên cạn ly, dùng bàn tay bị thương vỗ nhẹ vai Lương Thiên Thụy, nói: “Tổng giám đốc Lương, anh được đấy! Chỉ cần có thể dạy dỗ tên Tiêu Chính Văn kia, có được Khương Vy Nhan, sau này, Lương Thiên Thụy anh chính là anh em tốt cùng chung hoạn nạn với Bạch Thanh Xuyên tôi!”
Lương Thiên Thụy nghe thấy thế thì rất kích động, vội vàng rót đầy một ly rượu, mời Bạch Thanh Xuyên: “Cảm ơn thiếu gia Bạch! Sau này, Lương Thiên Thụy tôi sẽ chỉ nghe theo anh thôi!”
Lương Thiên Thụy đang rất háo hức!
Có thể với tới nhà họ Bạch ở tỉnh, đối với hắn còn đáng ăn mừng hơn là có được Khương Vy Nhan.
Một người phụ nữ thôi mà, Lương Thiên Thụy hắn không thiếu.
Còn lúc này, du thuyền đã ra tới biển, nhìn quanh bốn phía là một màu xanh thẳm.
Chẳng mấy chốc, du thuyền dừng lại, yên lặng trôi nổi trên mặt biển.
Không ít người thấy khó hiểu, hỏi: “Ấy, có chuyện gì thế? Sao lại dừng lại?”
Nhưng, đúng lúc này, từ xa có mấy chiếc cano, trên đó có mười mấy gã đàn ông cầm dao phay và súng tiểu liên, đang gầm rú xông tới.
Chiếc cano của bọn chúng chẳng khác gì mũi tên rời cung trên mặt biển, rẽ sóng lướt tới, dấy lên từng đợt sóng màu trắng, động cơ gầm lên, sau đó lượn quanh chiếc du thuyền mấy vòng.
“Pằng pằng pằng!”
Mấy gã đàn ông này chĩa súng lên trời bắn mấy phát.
Lần này thì mười mấy thiếu gia tiểu thư nhà giàu và các nhân viên phục vụ trên du thuyền đều hồn vía lên mây, vô cùng sợ hãi.
Thuyền trưởng đứng ra kêu lên: “Chết rồi! Gặp cướp biển rồi! Mọi người đừng phản kháng nhé!”
“Sao cơ? Cướp biển?”
“Trời ơi! Sao chúng ta lại gặp phải cướp biển chứ?”
“Toi rồi, toi rồi! Chúng ta phải chết trên biển sao? Tôi còn trẻ, tôi còn chưa lấy chồng!”
Một đám tiểu thư thiếu gia nhà giàu đã bao giờ phải gặp tình cảnh này đâu, lập tức sợ hãi khóc lóc.
Khương Vy Nhan cũng vô cùng hoảng hốt, nép sát vào Tiêu Chính Văn, ôm lấy cánh tay anh, nói: “Tiêu Chính Văn, chúng ta làm sao bây giờ? Sao lại gặp cướp biển chứ…”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, đáp: “Em yên tâm, không sao đâu”.
Lúc này, mười mấy tên cướp biển cầm súng đã lên du thuyền.
Bọn chúng có làn da đen cháy, xổ ra một tràng tiếng địa phương rất khó nghe, dồn thuyền trưởng, các nhân viên phục vụ và đám tiểu thư thiếu gia kia, bao gồm cả Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, lên boong tàu.
Gã đàn ông cầm đầu khoảng hơn ba mươi tuổi, trên mặt còn có vết sẹo, trông vô cùng dữ tợn, nói: “Rất vui khi bọn mày đến địa bàn của tao”.
Dứt lời: “Pằng pằng pằng!”
Gã nổ mấy phát súng lên trời, khiến mọi người trên boong tàu đều che tai, kêu lên sợ hãi.
“Ha ha ha!”
Đám cướp biển này dường như rất hưởng thụ cảnh tượng trước mắt, nở nụ cười ngông cuồng.
“Muốn sống thì lấy hết những thứ có giá trị trên người ra đây!”
Gã đàn ông cầm đầu nói bằng tiếng phổ thông lơ lớ.
Sau đó, có hai tên cướp biển cầm túi vải, sau thắt lưng giắt súng tiểu liên, bước tới, lục soát từng người một.
Những người không chịu giao nộp đồ có giá trị, còn bị kéo ra ngoài đánh cho một trận, người toàn là máu.
Nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp, đám cướp biển này còn vừa lôi vừa kéo đi, muốn cưỡng hiếp.
Hiện trường toàn là tiếng rên la.
Khương Vy Nhan ngồi xổm bên cạnh Tiêu Chính Văn, che tai, cúi đầu rất thấp, cả người đang run rẩy.
Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, quét mắt nhìn đám cướp biển này, tổng cộng mười bốn tên, sáu tên mang súng, còn lại đều là dao phay.
Nhưng, điều khiến Tiêu Chính Văn kinh ngạc nhất là, trong đám người đang ngồi xổm ở đây không thấy bóng dáng Lương Thiên Thụy và Bạch Thanh Xuyên đâu cả.
Tiêu Chính Văn lập tức hiểu ra.
Đúng lúc này, một tên cướp biển đã bước tới trước mặt Tiêu Chính Văn, nói một câu rất khó nghe: “Mẹ kiếp! Tiền! Đưa tao nhanh!”
Tiêu Chính Văn lắc đầu đáp: “Tôi không có tiền”.
Dứt lời, anh đứng dậy, để tên cướp kia lục soát một lượt.
“Vãi! Đồ nghèo rớt mùng tơi!”, tên cướp kia chửi một câu, chỉ muốn bắn vỡ sọ Tiêu Chính Văn.
Nhưng, đúng lúc này, tên cướp kia lại phát hiện ra Khương Vy Nhan đang ngồi xổm bên cạnh anh, mắt gã sáng lên, chìa tay ra vồ lấy cô, nói: “Ôi chao, gái đẹp, cô, đứng lên…”
Nhưng!
Ngay sau đó!
Một tiếng rắc vang lên!
Tiêu Chính Văn giơ tay ra, bẻ gãy cánh tay tên cướp biển kia, rồi đá bay gã, khiến gã bay mấy mét, va vào hai người nữa.
Đồng thời, anh cướp luôn súng trên người gã.
Pằng pằng pằng!
Lập tức nổ súng!