TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 517

Chương 517: Dập đầu nhận tội!

Tiêu Chính Văn cảm thấy Ngô Khoan Nghiệp này não có vấn đề, vì vậy mới nói ra những câu ngớ ngẩn như vậy.

“Tiêu Chính Văn, đừng nghĩ rằng tôi sợ anh! Cho dù anh lợi hại như thế nào, anh có thể đánh được hai mươi người nhưng có đánh được một trăm người không? Tôi thừa nhận, tôi luôn tìm anh gây khó dễ, đó là vì anh khiến tôi ngứa mắt! Nhưng mà tôi khuyên anh, tốt nhất đừng có ra tay với tôi, sau lưng nhà họ Ngô tôi có gia tộc lớn chống lưng đấy! Bây giờ anh chỉ là một người bình thường, đừng làm ra những chuyện khiến bản thân hối hận!”, Ngô Khoan Nghiệp nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, hét lớn.

Nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Tiêu Chính Văn, Ngô Khoan Nghiệp cho rằng anh đang sợ hãi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn lại lập tức trả lời Ngô Khoan Nghiệp bằng hành động thiết thực của mình, anh nhảy lên, đứng trên nóc xe, đập mạnh vào kính chắn gió!

Bụp!

Kính chắn gió lập tức nổ tung, nứt toác ra như mạng nhện, Ngô Khoan Nghiệp ngồi bên trong sợ hãi hét lên một tiếng!

Ngô Khoan Nghiệp định núp xuống, nhưng một bàn tay to lớn đã lập tức túm tóc, kéo cậu ta ra khỏi xe!

“Á! Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra! Tôi đã báo cho bố tôi rồi, bố tôi sẽ lập tức đưa người tới đây, anh dám ra tay với tôi à, đúng là không biết sống chết!”

Ngô Khoan Nghiệp vùng vẫy trong tuyệt vọng, da đầu cậu ta rất đau, cảm giác như mình sắp trụi hết tóc đến nơi!

“Hôm nay, ai cũng không cứu được cậu đâu! Không khiến cậu khắc cốt ghi tâm, cậu lại cho rằng tôi dễ chọc!”

Tiêu Chính Văn hét lên.

Ngô Khoan Nghiệp năm lần bảy lượt gây rắc rối cho anh, lần này đã hoàn toàn khiến anh tức giận!

Bụp!

Tiêu Chính Văn túm tóc Ngô Khoan Nghiệp, lôi cậu ta ra khỏi xe, khiến cậu ta ngã sõng soài trên mui xe!

Anh đạp chân lên ngực của Ngô Khoan Nghiệp, khiến anh ta không thể ngọ nguậy!

“Anh buông ra ngay! Tiêu Chính Văn, tôi cảnh cáo anh, anh đừng có lộn xộn, nếu không sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”

Ngô Khoan Nghiệp ôm mắt cá chân của Tiêu Chính Văn, điên cuồng rống lên.

Cậu ta không phải không biết tính cách của Tiêu Chính Văn, khuyên bảo không có tác dụng, vậy thì đành phải cố gắng chiến đấu!

Tuy nhiên, Ngô Khoan Nghiệp sai rồi!

“Không có kết cục tốt sao? Tổng giám đốc Ngô, cậu bị ngu à, giờ cậu đang nằm dưới chân tôi mà vẫn dám lớn tiếng như vậy ư?”

Tiêu Chính Văn dùng lực mạnh hơn, khiến cho Ngô Khoan Nghiệp gào thét ầm ĩ!

Đau!

Đau thấu tâm can!

Ngô Ngoan Nghiệp cảm thấy lồng ngực mình như bị một viên đá lớn đè lên!

“Anh… anh không thể đánh tôi! Bố tôi… bố tôi sẽ không tha cho anh đâu! Bây giờ anh đã bị cách chức, đắc tội với tôi, anh sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”

Khuôn mặt Ngô Khoan Nghiệp đỏ bừng, cậu ta cảm thấy như mình sắp chết ngạt đến nơi!

Tiêu Chính Văn buông chân ra, trực tiếp túm lấy cổ áo của Ngô Khoan Nghiệp, tát vào mặt cậu ta vài cái, khuôn mặt của Ngô Khoan Nghiệp lập tức sưng vù như cái đầu heo!

“Dừng tay! Đánh nữa không chừng sẽ xảy ra án mạng đấy!”

Lúc này, Tống Băng Văn đi tới, kéo bàn tay đang giơ lên của Tiêu Chính Văn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Tiêu Chính Văn híp mắt nhìn Ngô Khoan Nghiệp máu me đầy mặt, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, anh thật sự rất muốn giết chết Ngô Khoan Nghiệp, nhất là vừa rồi, anh có chút kích động!

May mà Tống Băng Văn đã kịp thời ngăn cản Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn dừng tay, nới lỏng cổ áo của Ngô Khoan Nghiệp, sau đó cậu ta trượt xuống đất như một đám bùn lầy!

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Khoan Nghiệp, anh lấy điện thoại trong túi ra, bật chức năng quay video, nói: “Ngô Khoan Nghiệp, đừng bảo là tôi không cho anh cơ hội, nào, dập đầu gọi bố đi, tôi sẽ tha cho anh”.

Tiêu Chính Văn biết rằng một kẻ ngạo mạn như Ngô Khoan Nghiệp nhất định sẽ rất coi trọng thể diện của mình.

“Phì! Anh đừng có mơ! Ngô Khoan Nghiệp tôi dù có chết, cũng không dập đầu gọi anh là bố! Anh đợi đấy, tôi nhất định sẽ giết chết anh!”

Sắc mặt Ngô Khoan Nghiệp u ám, ánh mắt thâm sâu như rắn độc.

“Vậy sao?”

Tiêu Chính Văn giơ chân lên, giẫm mạnh vào mặt Ngô Khoan Nghiệp, cậu ta cảm thấy anh càng lúc càng dùng sức, đầu của cậu ta như sắp bị nghiền nát tới nơi!

“Dập đầu hay không!”, Tiêu Chính Văn hét lên.

Tống Băng Văn bị khí thế trên người Tiêu Chính Văn làm cho hoảng sợ, vội vàng hét lớn: “Tiêu Chính Văn, dừng tay! Anh làm như vậy là phạm pháp đấy!”

Cô ta không ngờ rằng Tiêu Chính Văn lại tức giận như vậy, như thể anh định ăn tươi nuốt sống đối phương đến nơi.

Lúc này Ngô Khoan Nghiệp cũng chú ý tới Tống Băng Văn, cậu ta cuồng loạn hét lớn: “Cô thuộc đội tuần tra, mau tới cứu tôi, mau bắt tên này lại đi! Cứu tôi với!”

Tống Băng Văn khó xử, cô ta nhìn Tiêu Chính Văn rồi lại nhìn Ngô Khoan Nghiệp đang nằm thảm hại trên mặt đất, cuối cùng cô ta lựa chọn tôn trọng nghề nghiệp của mình, cô ta nắm lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn và lạnh lùng ra lệnh: “Tiêu Chính Văn, tôi ra lệnh cho anh dừng tay! Anh nghe thấy không! Dừng tay!”

Tuy nhiên Tiêu Chính Văn không buồn nhìn cô ta, anh vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Khoan Nghiệp, hỏi: “Tôi hỏi cậu lần cuối cùng, có dập đầu hay không? Nếu không, tôi sẽ giẫm nát đầu cậu!”

Ngô Khoan Nghiệp cảm nhận được một cách rõ ràng lực ở chân của Tiêu Chính Văn đang tăng lên, đầu của cậu ta đau đớn như bị hai chiếc xe tải ép chặt, cậu ta biết Tiêu Chính Văn nói được làm được, vì vậy liền đau đớn rên rỉ: “Tôi dập đầu được chưa! Đừng giẫm nữa!”

Tiêu Chính Văn buông chân ra, Ngô Khoan Nghiệp đầu óc ong ong, đứng lên khỏi mặt đất.

Cậu ta liếc nhìn Tiêu Chính Văn, cuối cùng quỳ xuống, dập đầu ba lần với anh!

Bụp! Bụp! Bụp!

Lúc này trong lòng Ngô Khoan Nghiệp hận không thể giết chết Tiêu Chính Văn, đây là bài học nhục nhã nhất mà cậu ta phải chịu sau hơn hai mươi năm sống trên cõi đời này!

Nhưng cậu ta biết mình không có khả năng đó.

Dập đầu xong, Ngô Khoan Nghiệp xoay người muốn rời đi.

Tiêu Chính Văn hài lòng với video vừa quay nhưng sau đó lại lạnh lùng nói: “Từ đã, tôi đã cho cậu đi chưa?”

Ngô Khoan Nghiệp thấy ớn lạnh, chân run lẩy bẩy, quay đầu lại cầu xin: “Không phải anh nói dập đầu xong là có thể đi sao?”

“Tôi nói như vậy khi nào?”

 

Tiêu Chính Văn nở một nụ cười vô liêm sỉ.

Nụ cười này trong mắt Ngô Khoan Nghiệp hệt như một con quỷ đến từ địa ngục, khiến cậu ta không khỏi rùng mình.

“Anh… anh còn muốn thế nào nữa?”

Ngô Khoan Nghiệp nuốt nước bọt, lầm bầm.

Nếu như nói vừa rồi trong lòng cậu ta còn một chút kháng cự thì lúc này, khi cậu ta nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng có chút giễu cợt của Tiêu Chính Văn, cậu ta liền hoảng sợ.

Ngô Khoan Nghiệp không biết Tiêu Chính Văn đang nghĩ gì, nhưng bản năng mách bảo cậu ta anh đang âm mưu chuyện gì đó.

Tiêu Chính Văn cất điện thoại di động, ngồi vào trong xe, cười lạnh: “Không phải cậu nói bố cậu sẽ tới sao, tôi ngồi đây chờ”.

Trong lòng Ngô Khoan Nghiệp run lên, thật kinh khủng, anh còn muốn ra tay với bố cậu ta!

Nhìn vẻ mặt dửng dưng của Tiêu Chính Văn, sắc mặt Ngô Khoan Nghiệp tối sầm lại, một lúc lâu sau mới nặn ra một câu: “Bao nhiêu tiền thì anh mới tha cho chúng tôi”.

“Chuyện này khó mà nói”.

Tiêu Chính Văn cười nhạt, bày ra bộ dạng trầm tư, hỏi ngược lại: “Cậu cho rằng cậu và bố cậu đáng giá bao nhiêu?”

Chuyện này…

Ngô Khoan Nghiệp không dám nghĩ, nắm chặt hai tay, một lúc lâu sau mới cắn răng nói: “Năm triệu?”

Tiêu Chính Văn lắc đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười vô liêm sỉ, nói: “Năm mươi triệu”.

Đọc truyện chữ Full