TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 518

Chương 518: Sát thủ nguy hiểm!

“Năm mươi triệu?”

Ngô Khoan Nghiệp gầm rú lên, sau đó lắc đầu lải nhải: “Không thể nào! Anh đúng là loại thừa cơ trục lợi!”

Tiêu Chính Văn không quan tâm, nói: “Khi cậu nhắm vào tôi thì cậu nên biết mình phải trả giá như thế nào rồi chứ!”

“Năm mươi triệu, không nhiều, có thể giữ mạng sống cho hai bố con cậu”.

Tiêu Chính Văn nói, ánh nhìn như xuyên thấu, khiến cho hai chân Ngô Khoan Nghiệp mềm nhũn ra!

Sắc mặt Tống Băng Văn ở bên cạnh lạnh lẽo, cô ta không ngờ Tiêu Chính Văn lại ra tay trước mặt mình, lúc này lại còn thừa nước đục thả câu!

Chịu không nổi!

“Tiêu Chính Văn, anh quá đáng vừa thôi! Cậu ta đã xin lỗi rồi, anh còn ép người đến mức như vậy, tôi không thể đứng yên nhìn tiếp được nữa”.

Tống Băng Văn lạnh lùng nói.

Lúc này Tiêu Chính Văn mới quay đầu nhìn Tống Băng Văn, phải nói rằng cô ta là một người phụ nữ rất thích hợp làm trong đội tuần tra.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn chỉ liếc nhìn Tống Băng Văn một cái, sau đó lại phớt lờ cô ta, quay đầu về phía Ngô Khoan Nghiệp chờ đợi câu trả lời.

Ngô Khoan Nghiệp suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bất lực cúi đầu nói: “Được, năm mươi triệu”.

Tiêu Chính Văn mỉm cười, đứng dậy đi tới bên cạnh Ngô Khoan Nghiệp, khiến cho cậu ta sợ hãi vội vàng lùi về phía sau mấy bước: “Anh… anh còn muốn làm gì?”

Tiêu Chính Văn cười he he, vỗ vào vai cậu ta, nói: “Nhớ kỹ đấy, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho các người, nếu cậu còn dám nhe ranh múa vuốt trước mặt tôi, tôi không ngại giết chết cậu đâu!”

Trong khi nói, trong mắt Tiêu Chính Văn hiện lên sát khí dữ dội, ngay lập tức phá hủy tuyến phòng thủ cuối cùng của Ngô Khoan Nghiệp!

Ánh mắt khủng khiếp như vậy, khiến người khác sợ hãi, bất lực và muốn bỏ chạy!

Đúng vậy, Ngô Khoan Nghiệp hận không thể chạy trốn ngay lúc này!

Quá đáng sợ!

Khoảnh khắc vừa rồi, Ngô Khoan Nghiệp cảm thấy toàn thân bị bao phủ bởi một luồng áp lực khiến cậu ta cảm thấy khó thở, dường như chỉ cần cậu ta có chút ý nghĩ phản kháng, cậu ta sẽ chết ngay ở đây!

Ngô Khoan Nghiệp rời đi, Tiêu Chính Văn nhún vai, cười nói với Tống Băng Văn: “Cô Tống, hẹn gặp lại nếu có cơ hội nhé”.

Tuy nhiên, ngay khi anh vừa quay người rời đi, một cái đùi thon và thẳng tắp đập vào đầy anh!

Cái chân này thẳng thật!

“Đứng lại! Ai cho anh đi!”

Tiêu Chính Văn cũng không né tránh, chỉ hơi xoay người qua một bên, nắm lấy mắt cá chân của Tống Băng Văn, cau mày nói: “Cô Tống, người nào cũng có lúc tức giận, cô đừng ép tôi”.

Tống Băng Văn bị Tiêu Chính Văn nắm lấy mắt cá chân khiến cho cô ta không thể cử động được, chật vật hét lên: “Đồ khốn kiếp! Bỏ tôi ra!”

Tống Băng Văn ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng đang vô cùng xấu hổ, tên này thật là vô liêm sỉ, giữ chặt mắt cá chân của mình không có ý định buông ra!

Tiêu Chính Văn cười nhạt, công nhận là bộ đồng phục này của Tống Băng Văn quả thực rất đẹp, mà có vẻ hơi nhỏ so với cơ thể cô ta, làm cho thân hình nóng bỏng đầy đặn của cô ta hiện ra trước mắt!

Nhất là cái chân dài một mét hai này, thẳng tắp thon thả, tính đàn hồi rất tốt.

“Cô Tống, cái chân này của cô cảm giác tốt thật đấy”.

Tiêu Chính Văn mỉm cười, sau đó buông chân cô ta ra.

Tuy nhiên, Tống Băng Văn không quan tâm, sắc mặt lạnh lùng, cô ta biết mình không đánh lại anh, chỉ đành lấy uy quyền của đội tuần tra ra để đe dọa: “Anh tụ tập đánh nhau, bắt buộc phải theo tôi quay về tiếp nhận điều tra!”

“Này này này, cô Tống, cô không thể vô lý như vậy được? Rõ ràng là người ta đánh tôi, tôi chỉ đang phòng vệ thôi, tại sao cô lại bắt tôi một cách bừa bãi như vậy được?”, Tiêu Chính Văn nói.

“Không được, anh, và cả đám người đang nằm trên mặt đất này, đều phải theo tôi về điều tra!”

Đùa chứ, dù sao mình cũng là người của đội tuần tra, tên này đánh người khác thành bộ dạng thế này, còn nhân cơ hội trục lợi cá nhân, làm sao có thể bỏ qua cho anh ta được!

Tiêu Chính Văn có chút đau đầu, anh biết rằng, người phụ nữ Tống Băng Văn này có bệnh nghề nghiệp rất nặng, không thích dây dưa!

Ngực khủng và không não quả thật thích hợp để miêu tả Tống Băng Văn.

Anh đảo mắt, biểu cảm kinh ngạc, chỉ vào đằng sau Tống Băng Văn, nói: “Cô Tống, cô mau nhìn xem, bọn họ muốn chạy kìa!”

Tống Băng Văn nghe thấy vậy, lập tức quay đầu lại, nhưng phía sau chỉ toàn một đám người đang gào khóc, không có ai định chạy cả!

Tiêu rồi!

“Tiêu Chính Văn!”

Khi Tống Băng Văn nhận ra mình đã bị lừa, cô ta lập tức quay đầu lại nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Chính Văn.

“Cô Tống, lần sau gặp lại”.

“Khốn kiếp! Không được chạy! Đứng lại cho tôi!”

Tống Băng Văn giận dữ hét lên, vươn tay định lấy khẩu súng ở thắt lưng nhưng bàng hoàng phát hiện mình không đem theo.

Tống Băng Văn tức giận dậm chân, định đuổi theo, nhưng nhìn số người đang nằm la liệt trên mặt đất, cô ta đành từ bỏ, nghiến răng nói: “Anh đợi đấy, tôi nhất định sẽ tự mình bắt anh!”

Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng đã quay về biệt thự.

Anh đang nấu cơm trong bếp, chờ Khương Vy Nhan quay về.

Sau khi Khương Vy Nhan trở về, gia đình ba người cùng nhau ăn tối vui vẻ.

Nhưng khi Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đang cùng xem TV, trái tim anh bỗng nhiên thắt lại, ánh mắt trở nên sắc bén, lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng người đang nhắm vào mình và Khương Vy Nhan trên cửa sổ lớn.

Đột nhiên Tiêu Chính Văn cười nói: “Anh nghĩ em có thể nép vào lòng anh, bởi vì tiếp theo có thể sẽ xảy ra một chuyện ngoài ý muốn”.

Khương Vy Nhan giật mình, vẻ mặt hoảng hốt, ngượng ngùng hỏi: “Anh lại muốn làm gì…”

Cô còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, kéo cô vào trong lòng!

Khí tức mãnh liệt trên cơ thể Tiêu Chính Văn bùng lên khiến trái tim Khương Vy Nhan đập loạn xạ, cô chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một tiếng nổ vang lên ở chỗ cửa sổ kiểu Pháp!

Sau đó, ba người đàn ông mặc bộ đồ đen cùng nhiều vũ khí khác nhau rơi xuống giữa nhà!

“Á!”

 

Khương Vy Nhan sợ hãi hét lên.

Những người này là kẻ xấu.

Bộ quần áo màu đen đi đêm của ba người này mang lại cho người ta một cảm giác ghê rợn, giống như trong phim điện ảnh vậy!

Hơn nữa, từ hành động nhìn trộm từ cửa sổ của bọn họ, rõ ràng bọn chúng đã có chuẩn bị từ rất lâu rồi!

Nghĩ tới điều này, sắc mặt Tiêu Chính Văn lập tức sầm xuống!

“Bọn họ, bọn họ…”

Khương Vy Nhan hoảng sợ kéo chặt cánh tay của Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn cười nhạt nói: “Đừng lo lắng, để anh giải quyết”.

Cơ thể Khương Vy Nhan run lên, đã tới lúc này rồi mà Tiêu Chính Văn còn cười được!

Tuy nhiên, chồng của mình là chủ soái Bắc Lương đã nghỉ hưu, anh nhất định có cách xử lý đám người này!

Nghĩ vậy, Khương Vy Nhan thở phào nhẹ nhõm, vội vào lao lên lầu xem Na Na.

Thấy rằng Na Na không sao, cô mới quay lại bên cạnh Tiêu Chính Văn.

Mà lúc này, Tiêu Chính Văn đã vô cùng tức giận, một mình đối mặt với ba tên sát thủ được trang bị vũ khí đầy đủ!

Ba người bọn họ liếc nhìn nhau, không cho Tiêu Chính Văn thời gian để thở lập tức xông lên!

Một trong số đó còn rút một con dao găm sáng chói từ thắt lưng của mình và nhảy ra như một con báo, đâm thẳng về phía ngực của Tiêu Chính Văn!

“Á!”

Khương Vy Nhan sợ hãi hét lên một tiếng, vội vàng nhắm mắt lại, không dám xem tiếp cảnh xảy ra tiếp theo!

Tiêu Chính Văn không hề né tránh, hào quang trên người anh đột nhiên bừng lên, tạo thành một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho gã vừa lao tới toàn thân ớn lạnh, con dao găm định đâm vào ngực Tiêu Chính Văn đột nhiên thay đổi phương hướng, không đâm vào ngực anh nữa.

Đọc truyện chữ Full