TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 545

Chương 545: Phục kích

Sau đó, một tiểu đội gồm bảy người trông như lính đánh thuê vội vàng lao ra từ phía sau rừng, tất cả đều mang theo súng tiểu liên!

Bọn chúng nhanh chóng bao vây và ném bom từ các phía vào chiếc xe quân đội phía trước!

Một người trong đó bước lên, kiểm tra một lượt, sau đó nhíu mày sợ hãi nói: “Đội trưởng! Trong xe không có ai!”

“Cái gì? Không có người sao?”

Tên đội trưởng đó lập tức hoảng sợ!

Cùng lúc đó!

Trong khoảnh khắc, luồng ánh sáng màu bạc từ phía xa mang đậm sát khí đột nhiên bắn tới!

Một con dao năm cạnh quân đội với ánh sáng sắc bén xẹt qua không trung rồi lập tức đâm thẳng vào ngực của một người!

“Pằng pằng pằng!”

Đồng thời, sáu người còn lại cùng nổ súng về hướng xa đó.

Màn đạn dày đặc tuôn ra!

Những bụi cây và thân cây lập tức tan tành bởi cơn mưa đạn dày đặc!

Nhưng không ai phát hiện ra bóng người nào!

Mà lúc này, một bóng người từ thân cây lớn chạy ra, hai chân kẹp chặt cổ tên đội trưởng, dùng sức, rắc một tiếng, cổ tên đội trưởng đó liền gãy!

Đồng thời, Tiêu Chính Văn thuận thế đánh lên, cướp lấy khẩu súng trên người tên đội trưởng, dùng hắn làm bức tường thịt cho mình!

Năm người còn lại lập tức quay người, chĩa súng vào đội trưởng của mình rồi bóp cò!

“Pằng pằng pằng!”

Sau một hồi đấu súng, Tiêu Chính Văn đã bắn chết năm người bọn chúng!

Nhìn bảy tên nằm trên mặt đất, Tiêu Chính Văn nhíu mày tỏa ra sát khí lạnh lùng!

Vậy mà có người dám phục kích ở đây!

Anh bước tới, lột chiếc mặt nạ trên người tên đội trưởng đã bị bắn thành cái sàng ra, phát hiện hắn là người nước ngoài!

Lính đánh thuê?

Tiêu Chính Văn cau mày, dọn dẹp một lát rồi giấu mảnh giấy cũ trong chiếc hộp gỗ vào ngực.

Anh vừa chuẩn bị rời đi thì đột nhiên, sau lưng anh truyền đến một âm thanh lên nòng súng rất nhỏ!

Súng bắn tỉa!

Tiêu Chính Văn nhanh chóng chạy sang một bên!

Viên đạn vừa bay ra với tốc độ cực nhanh đáp thẳng lên vị trí mà anh vừa đứng trước đó!

“Pằng pằng pằng!”

Liên tiếp ba phát súng, đuổi theo Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn chạy sang bên cạnh, vội nấp sau một con dốc trên đường núi!

Sau đó, anh dựa vào vị trí con dốc, chậm rãi quay đầu, muốn tìm ra vị trí của tên xạ thủ kia!

“Pằng!”

Viên đạn bay thẳng đến vị trí cách đầu anh mười centimet, bắn vỡ một tảng đá!

Tiêu Chính Văn nhanh chóng nằm sấp người xuống.

Đồng thời, anh đã tìm ra được vị trí của tên xạ thủ đang ẩn nấp trong rừng!

Lúc này, tên xạ thủ đang ẩn náu trên một cây cao, toàn thân mặc đồng phục ngụy trang màu xanh lá cây, trên mặt cũng dùng thuốc màu tô vẽ lên.

Sau vài phát súng trượt, hắn nhanh nhẹn nhảy từ trên cành cây xuống, sau đó cơ thể linh hoạt cầm súng bắn tỉa trong tay vội vàng đổi vị trí!

Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn cũng lập tức xông lên, rút súng vừa lấy được bên thắt lưng ra, nhắm thẳng vào trong rừng, ở phía bóng người cách đó năm trăm mét đang vội vàng di chuyển, lên nòng bóp cò!

“Pằng pằng pằng!”

Ba phát súng!

Bóng người đang di chuyển trên dốc núi đã bị bắn hạ, sau đó lăn xuống!

Tiêu Chính Văn lập tức lao tới, một trăm mét tăng tốc chạy, nhanh chóng đến trước thi thể của tên xạ thủ, đá súng bắn tỉa sang một bên.

Chết rồi!

Tiêu Chính Văn cau chặt mày, gỡ mặt nạ của đối phương ra, phát hiện hắn cũng là lính đánh thuê nước ngoài!

Có người phục kích nhắm vào mình sao?

Số người biết mình quay về Bắc Lương có lẽ không nhiều.

Chỉ có tứ lão Long Các và mấy người Hoa Hồng Đỏ đã liên lạc trước đó.

Cách giải thích duy nhất là mấy người Hoa Hồng Đỏ đã bị nghe lén!

Trong một thời gian ngắn bày bố chu đáo được như vậy thì kẻ sau lưng ắt có thế lực không tầm thường!

Xích Diệm Vương sao?

Tiêu Chính Văn cau mày, anh không chắc lắm.

Sau đó, Tiêu Chính Văn vác trên người một khẩu súng tiểu liên, một súng bắn tỉa, hai cây súng lục, còn có vài quả bom và một ít đạn, tiến vào trong núi, từng bước tiến về tổng bộ chiến khu Bắc Lương!

Bởi vì, anh biết, con đường tiếp theo chắc chắn đã hoàn toàn bị phục kích!

Chỉ có đi đường núi có thể sẽ có ít mai phục hơn!

Nhưng Tiêu Chính Văn đã tính toán sai!

Đối phương rõ ràng đoán được Tiêu Chính Văn sẽ chọn đi đường núi nên đã bày bố rất nhiều mai phục trong núi!

Con đường tiếp theo, Tiêu Chính Văn tiếp tục hứng chịu đủ loại mưa đạn!

Hoàn toàn xóa sổ hàng chục đội lính đánh thuê!

Cứ như vậy, đã đến nửa đêm!

Lúc này Tiêu Chính Văn đang ẩn nấp trong một bụi cây, ăn lương khô cướp được, đôi mắt sáng như sao đêm, quét một vòng quanh khu vực vô cùng trống trải và cực kỳ im ắng phía trước!

Con đường trước mắt dài nghìn mét hoàn toàn là cây cỏ và tảng đá, căn bản không hề có thứ gì có thể dùng để che chắn.

Tiêu Chính Văn biết, đây nhất định sẽ là nơi cực kì nguy hiểm!

Anh ngẩng đầu ngắm nhìn sao trên trời, hít một hơi thật sâu.

Sau đó, anh nhẹ nhàng nằm sấp xuống bụi cỏ, đợi thời cơ đến.

Đợi một mạch đến hai giờ đêm, trên trời đột nhiên xuất hiện một đám mây đen, che lấp mặt trăng và ngôi sao, chỉ trong chốc lát bầu trời đã tối đen đi rất nhiều!

Chính là lúc này!

Tiêu Chính Văn nhanh chóng đứng dậy, cơ thể linh hoạt lao vào trong một bụi cỏ lớn, bám vào một vài tảng đá phía sau, không ngừng quan sát tình hình xung quanh!

Mà đồng thời, ở một bụi cỏ trên dốc núi cao!

Có một đội lính đánh thuê, lúc này tên đội trưởng đang cầm kính viễn vọng hồng ngoại, quan sát động tĩnh từ trong đám cỏ.

Không có gì bất thường.

Hắn nhìn lên bầu trời, nhíu chặt mày.

Sau đó, hắn giơ tay, ra hiệu cho đội viên sau lưng, nói: “Nổ súng!”

Trực giác!

Thân là cựu chiến binh nhiều năm trên chiến trường, trực giác của hắn luôn rất chuẩn!

Đám cỏ yên tĩnh như vậy chính là điều bất thường!

Lập tức, mấy tên đội viên bắn càn quét đám cỏ không chút kiêng dè!

Tiếng súng vang dội cả đất trời!

Tiêu Chính Văn vội vàng nằm xuống, nấp sau một tảng đá lớn!

Tiếng súng “Pằng pằng pằng” rền vang phía trước!

Bên cạnh anh đều là những viên đạn bắn ra dày đặc, đâm xuyên đủ hướng!

Chúng phát hiện ra mình rồi sao?

Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, nhưng chẳng mấy chốc tiếng súng đã ngừng.

Trong khi Tiêu Chính Văn lại chuẩn bị tiến lên, tiếng súng lại vang lên lần nữa, vẫn bắn càn quét y như cũ!

Tiêu Chính Văn đã hiểu.

Đội lính đánh thuê này có tính cảnh giác rất cao!

Tiếng súng lại ngừng lần nữa.

Lần này ngừng khoảng hơn một phút, sau đó lại tiếp tục vang lên!

Sau vài lần như vậy, Tiêu Chính Văn tính toán kĩ thời gian!

Mỗi lần tiếng súng ngừng, đều là khoảng trống nửa phút!

Tiêu Chính Văn sẽ lợi dụng thời gian trống này để tiếp tục tiến về phía trước!

Chẳng mấy chốc, anh đã đến được đám cỏ vùng giáp ranh, cũng thấy vài tên đang điên cuồng nã đạn vào đám cỏ trên một đoạn dốc cách đó không xa!

Tiêu Chính Văn lấy súng ống trên lưng ra, linh hoạt từng bước từng bước tiếp cận đám người kia!

 

Năm mươi mét!

Hai mươi mét!

Mười mét!

Năm mét!

Ba mét!

Chỉ còn lại một mét cuối cùng!

Tên đội trưởng đội lính đánh thuê như phát giác được điều gì, đột nhiên quay người, chiếu vào mắt hắn là một ánh sáng sắc bén, cứa thẳng vào cổ hắn!

Máu tươi chảy ròng ròng!

Vài tên đội viên khác cũng lập tức phản ứng lại!

Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn đã cầm súng trong tay, pằng pằng pằng mấy phát súng, bắn thẳng vào người mấy tên lính đánh thuê!

Không đến nửa phút, cả đội lính đánh thuê này đã bị tiêu diệt!

Tiêu Chính Văn ngồi xổm xuống, liếc nhìn một tên lính đánh thuê vẫn còn đang hấp hối, lạnh lùng hỏi: “Ai phái các người tới đây?”

Đối phương không ngừng nôn ra máu, một câu cũng không thốt ra được.

Tiêu Chính Văn cau mày, dọn dẹp hiện trường, sau đó cấp tốc quay người rời đi!

Tiêu Chính Văn đi một mạch đến chiều ngày thứ hai, trên người toàn là máu và bùn đất xuất hiện trên một ngọn núi lớn bên ngoài tổng bộ chiến khu Bắc Lương!

Nơi đây còn cách tổng bộ chiến khu một nghìn mét!

Sau lưng Tiêu Chính Văn là một đội lính đánh thuê vừa bị tiêu diệt!

Có thể cách tổng bộ chiến khu một nghìn mét mai phục lính đánh thuê, có thể thấy Xích Diệm Vương không thoát khỏi liên quan tới chuyện này!

Nghĩ vậy, Tiêu Chính Văn không tiến vào chiến khu, mà đi thẳng đến nơi mà Xích Diệm Vương nghỉ ngơi!

Lúc này, Xích Diệm Vương đang nghỉ ngơi trong phòng của mình, sắc mặt u ám lạnh lùng nghe phó tướng của mình báo cáo.

“Chủ soái, lính đánh thuê mà chúng ta phái tới, toàn bộ đều bị mất liên lạc…”

Đọc truyện chữ Full