TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 546

Chương 546: Lời cảnh cáo

Xích Diệm Vương lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi, lui xuống đi”.

“Vâng!”

Tên phó tướng quay người rời khỏi phòng nghỉ.

Một mình Xích Diệm Vương ngồi trong phòng, ánh mắt sắc bén lạnh lùng như dao găm, nói về phía cửa: “Nếu đã tới rồi thì vào ngồi đi”.

Vừa dứt lời, bóng dáng Tiêu Chính Văn chậm rãi xuất hiện ngoài cửa, mang theo sát khí hừng hực tiến vào.

“Những tên lính đánh thuê đó là do ông sắp xếp à?”

Lúc này, Tiêu Chính Văn ngồi đối diện Xích Diệm Vương, âm thanh như Tu La đến từ địa ngục.

Xích Diệm Vương cũng không giấu giếm, nói: “Là tôi sắp xếp”.

“Tại sao?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

“Bởi vì cậu là vua Bắc Lương tiền nhiệm”, Xích Diệm Vương trả lời.

“Ông cũng biết, dựa vào đám lính đánh thuê đó không giết được tôi”, Tiêu Chính Văn nói.

“Tôi biết, nhưng tôi muốn thử”.

“Ông không sợ tôi sẽ giết ông ngay bây giờ luôn sao?”

“Cậu không dám”.

“Tại sao?”

“Bởi vì cậu có vợ con, cậu giết tôi là phạm phải tội lớn, sẽ bị xử bắn trước toàn thể nhân dân Hoa Quốc, vợ con cậu và cả tất cả những người coi trọng cậu đều vì cậu mà trở thành kẻ có tội của Hoa Quốc”.

Xích Diệm Vương lạnh lùng cười nói, như thể đã chắc chắn Tiêu Chính Văn sẽ không dám làm gì mình.

Tiêu Chính Văn nhướng mày, ánh mắt cực kì lạnh lùng nhìn chằm chằm Xích Diệm Vương, im lặng một lúc, nói: “Ông vẫn không hiểu tôi, con người tôi rất ghét mưu hèn kế bẩn và uy hiếp, ông lại vừa hay phạm phải hai điều này”.

Dứt lời, con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn đột nhiên lóe sáng, lập tức đâm vào tay trái Xích Diệm Vương!

Bỗng chốc, máu tươi trên tay hắn chảy ròng ròng!

Xích Diệm Vương không kêu rên tiếng nào, ôm chặt lấy cánh tay trái của mình, sắc mặt u ám trừng Tiêu Chính Văn, hỏi: “Cậu đã hài lòng chưa?”

“Đây là sự cảnh cáo với ông, nếu còn lần sau, tôi sẽ lấy đầu của ông!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn liền rời đi.

Xích Diệm Vương ngồi yên tại chỗ, sắc mặt vô cùng khó coi, ánh mắt bừng lên ngọn lửa giận!

Ngay sau đó, phó tướng xông vào, thấy dáng vẻ chủ soái của mình, lập tức gọi bác sĩ quân y tới.

“Chủ soái, sao… sao lại thế này?”

Sắc mặt phó tướng lo lắng hỏi: “Có cần tôi hạ lệnh bắt hắn không?”

“Không cần! Để cậu ta đi!”, Xích Diệm Vương nói: “Chúng ta còn chuyện quan trọng hơn cần làm”.

Bên này, Tiêu Chính Văn đến bệnh viện quân khu của Bắc Lương, Long Nhất, Long Nhị, Long Ngũ, Long Lục, Long Bát, Hoa Hồng Đỏ và Long Lân đều đã đợi rất lâu rồi.

Sau khi thấy Tiêu Chính Văn quay về, Hoa Hồng Đỏ rất kích động bước lên đón, nói: “Chủ soái, anh không sao chứ?”

Tiêu Chính Văn lắc đầu, hỏi: “Tình hình ba người bọn họ thế nào rồi?”

Hoa Hồng Đỏ lắc đầu, khuôn mặt buồn bã nói: “Vẫn chưa tỉnh lại”.

Nghe xong, Tiêu Chính Văn cau mày, bước vào trong phòng bệnh, nhìn bệnh tình của Long Tam, Long Tứ và Long Thất, sau đó anh lấy ra vài cây phi châm từ bên hông, cắm lên bốn huyệt lớn trên người bọn họ trước mặt tất cả mọi người.

Sau nửa tiếng cắm châm, cuối cùng ba người họ đã có dấu hiệu tỉnh lại.

“Chủ… chủ soái?”

Lúc ba người họ mở mắt, thấy Tiêu Chính Văn trước mặt lập tức muốn xuống giường quỳ lễ.

Tiêu Chính Văn giữ bọn họ lại, nói: “Không cần hành lễ, nghỉ ngơi cho tốt”.

Sau đó, Tiêu Chính Văn và Long Nhất, Long Lân, Hoa Hồng Đỏ ra ngoài nói chuyện vài câu, rồi sắp xếp máy bay chuyên dụng, cùng nhau quay về Tu Hà.

Về đến Tu Hà, Long Tam, Long Tứ, Long Thất được sắp xếp chữa trị tại bệnh viện quân khu Tu Hà.

Những người khác, được Long Lân đưa đi, làm nhiệm vụ đặc biệt mà Tiêu Chính Văn giao phó.

Tiêu Chính Văn tranh thủ ban đêm quay trở về biệt thự.

Anh nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ.

 

Khương Vy Nhan đã ôm Na Na ngủ say.

Tiêu Chính Văn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán vợ con mình.

Tiêu Chính Văn có rất nhiều tâm sự, nhưng những chuyện này anh không thể nói với Khương Vy Nhan.

Bốn gia tộc lớn, vận mệnh sau lưng nhà họ Tiêu, ông nội chưa rõ sống chết,v.v…

Tiêu Chính Văn biết rõ tương lai của anh đã bị cuốn vào một âm mưu lớn.

Việc mà bây giờ anh muốn làm nhất đó là bảo vệ Khương Vy Nhan và Na Na thật tốt.

Ngày tiếp theo.

Tiêu Chính Văn đang xử lý thư mật gửi tới từ điện Thần Long mấy ngày nay.

“Chồng ơi?”

Lúc anh đang suy nghĩ thì giọng nói dịu dàng của Khương Vy Nhan vang lên.

Cô lấy chìa khóa xe từ trong tay Tiêu Chính Văn, cười nói: “Tối qua anh vừa mới về, cũng rất mệt rồi, hay là anh ở nhà nghỉ ngơi đi, em đưa Na Na đến trường mẫu giáo”.

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả,” Khương Vy Nhan mỉm cười, ngón tay trỏ mảnh khảnh và mềm mại chạm nhẹ lên má Tiêu Chính Văn, vừa làm nũng vừa thương xót nói: “Chỉ mấy phút lái xe thôi mà, anh không tin trình độ lái xe của em, hay là…”

Dứt lời, đôi môi đỏ của cô đặt lên má Tiêu Chính Văn một nụ hôn, sau đó lắc mình quay người như một nàng tiên, dắt bàn tay non nớt của Na Na đi ra ngoài.

Đọc truyện chữ Full