TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 577

Chương 577: Tư lệnh Tống

Đồng thời, trong một biệt viện nào đó, Ngô Hào Sinh đang mây mưa với tình nhân của mình, sắp đến thời khắc cao trào thì đột nhiên điện thoại ông ta đổ chuông!

Tiếng chuông lúc đó đã dọa Ngô Hào Sinh run cầm cập, lông mày nhíu lại, cầm lấy điện thoại quát lên: “Ai đó? Không phải đã nói đêm nay không được làm phiền tôi sao?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói cung kính: “Phó tổng tư lệnh Ngô, tôi vừa nhận được điện thoại của tổng tư lệnh Tống, bảo ông lập tức đến phân cục số bốn! Trong vòng hai mươi phút mà không đến thì sẽ cách chức ông”.

Nghe thấy vậy, Ngô Hào Sinh nhíu chặt mày, ánh mắt hơi kinh ngạc và hoảng hốt, nói: “Cái gì? Tổng tư lệnh Tống nói vậy thật sao?”

“Vâng, phó tổng tư lệnh Ngô, tuyệt đối chính xác, tôi đang ở trước cổng đợi ông rồi, ông mau xuống đi”, trợ lý nôn nóng nói.

Ngô Hào Sinh nhíu mày, cúp điện thoại xong vội vội vàng vàng đứng bật dậy, rời khỏi biệt viện, chạy đến trước cổng, ngồi vào trong xe, lo lắng hỏi trợ lý phía đối diện: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao tổng tư lệnh Tống lại đột nhiên bảo tôi đến phân cục số bốn? Có phải đã xảy ra chuyện lớn gì rồi không?”

Trợ lý vừa lái xe vừa lắc đầu nói: “Phó tổng tư lệnh Ngô, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, trong điện thoại tổng tư lệnh Tống cũng không nói gì, chỉ bảo ông lập tức tới phân cục số bốn”.

Nghe xong, sắc mặt Ngô Hào Sinh trở nên u ám, trong lòng thấp thỏm không yên.

Chẳng lẽ, việc mình làm đã bị phát hiện rồi sao?

Tống Hậu Lượng chuẩn bị ra tay với mình à?

Vậy mình có nên dùng đến con át chủ bài không?

Nghĩ vậy, sắc mặt Ngô Hào Sinh càng lúc càng tối sầm lại.

Mười phút sau, xe chuyên dụng của Ngô Hào Sinh đã tới phân cục số bốn, dừng xe trước cửa.

Chiếc xe vừa tiến vào, đồng nghiệp phân cục số bốn bao gồm cả ông Hoàng đích thân ra đón.

Đứng đầu đám người chính là Ngô Minh Triết với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

Không ngờ rằng bố hắn lại đến đây.

Chẳng lẽ bố hắn đã biết rồi? Ông ấy đến đây để giúp hắn sao?

Cửa xe mở ra, Ngô Hào Sinh bước xuống, thấy Ngô Minh Triết ra đón liền cau mày hỏi: “Minh Triết, sao con lại ở đây?”

Lúc này Ngô Minh Triết cũng nghi ngờ, hỏi ngược lại: “Bố, không phải bố đến để lấy lại thể diện cho con sao?”

Ngô Hào Sinh cau mày, hạ thấp giọng nói: “Con nói cái gì vậy? Con cũng không xem đây là nơi nào, đừng ăn nói bậy bạ!”

Có điều, Ngô Hào Sinh cũng chú ý đến vết thương trên người con trai mình, hỏi: “Vết thương trên người con là thế nào đấy? Lại đánh nhau với ai à?”

Ngô Minh Triết vội vàng nói: “Bố! Con bị người ta đánh, bố xem những vết thương trên người con đây này, tên đó bị bắt ở bên trong, đang bị đám người anh Tần thẩm vấn rồi”.

Nghe xong, sắc mặt Ngô Hào Sinh tối sầm lại, nghiêng đầu liếc Hoàng Vân Quang bên cạnh, lạnh giọng hỏi: “Đội trưởng Hoàng, chuyện này là sao?”

Hoàng Vân Quang vội cúi người cười nói: “Phó tổng tư lệnh Ngô, ông yên tâm, tội phạm đang ở bên trong, nhất định sẽ cho ông một lời giải thích thỏa đáng”.

Ngô Hào Sinh gật đầu, sau đó tiếp tục hỏi: “Tổng tư lệnh Tống đâu, đến chưa?”

Tổng tư lệnh Tống?

Hoàng Vân Quang đầy vẻ nghi hoặc hỏi: “Không có… sao vậy ạ? Chẳng lẽ tổng tư lệnh Tống cũng đến đây?”

Nghe câu này, sắc mặt Ngô Hào Sinh càng khó coi hơn.

Chuyện gì thế này?

Khi đám người ở đây đều đang ngờ vực thì ở cổng phân cục số bốn, một chiếc xe tiến vào.

Đó chính là xe chuyên dụng của tổng tư lệnh thanh tra Tu Hà!

Nhìn thấy chiếc xe tiến vào, tất cả mọi người lập tức đứng sang một bên, cung kính đợi cửa xe mở ra.

Lúc này, sắc mặt Hoàng Vân Quang kinh ngạc, nội tâm bất an, đột nhiên cuộn trào dữ dội.

Chuyện gì vậy?

Hôm nay gió thổi hướng nào thế, sao hai nhân vật lớn của tổng cục thanh tra Tu Hà đều đích thân đến phân cục số bốn vậy!

Không biết tại sao, khoảnh khắc đó mắt phải của Hoàng Vân Quang nháy liên tục, bên tai đột nhiên vang lên từng câu nói của Tiêu Chính Văn khi còn trong phòng thẩm vấn.

Chẳng lẽ là tới vì cậu ta?

Nhưng không thể nào!

Hoàng Vân Quang đã điều tra thân phận của Tiêu Chính Văn.

Anh chỉ là kẻ sống sót duy nhất của nhà họ Tiêu năm năm về trước, bây giờ cũng chỉ là một thằng ở rể vô dụng của nhà họ Khương, căn bản không hề có bất kì thực lực nào đáng để nhắc đến.

Một kẻ tầm thường không thể tầm thường hơn, sao có thể kinh động đến hai nhân vật lớn cao xa vời vợi này chứ?

Nhất định là ông ta nghĩ sai rồi.

Lúc Hoàng Vân Quang đang nghĩ ngợi lung tung, Tống Hậu Lượng bước xuống xe với sắc mặt u ám, ánh mắt sắc bén liếc nhìn tất cả mọi người, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Ngô Hào Sinh!

Ngô Hào Sinh vội khom lưng, nói: “Tổng tư lệnh Tống, muộn thế này ông gọi tôi tới, là có chuyện lớn gì cần dặn dò sao?”

Tống Hậu Lượng lạnh lùng nhìn ông ta, sau đó, bước về phía Hoàng Vân Quang nói: “Có phải tối nay, phân cục các ông đã bắt một người tên là Tiêu Chính Văn không?”

Soạt!

Nghe đến đây, Hoàng Vân Quang liền kinh hoảng!

Ông ấy đến đây vì Tiêu Chính Văn thật sao?

Ông ta đứng ra trước, cúi đầu nói: “Đúng vậy, thưa tổng tư lệnh Tống, tối nay phân cục chúng tôi đúng là đã bắt một kẻ tên là Tiêu Chính Văn, cậu ta có dính líu đến việc đánh nhau gây mất trật tự, cố ý làm người khác bị thương, còn tấn công lính tuần, đang bị đội trưởng Tần thẩm vấn”.

“Thật sao?”

Tống Hậu Lượng trầm giọng hỏi, giữa hai mày xuất hiện sát khí lạnh lùng sắc bén.

Chỉ hai chữ đơn giản này đã khiến Hoàng Vân Quang như đứng trước quân địch hùng mạnh, toàn thân run rẩy.

Uy lực của Tống Hậu Lượng quá mạnh mẽ!

Gây áp lực khiến Hoàng Vân Quang không dám thở mạnh.

Không chỉ ông ta mà ngay cả Ngô Hào Sinh cũng cảm nhận được cơn giận trên người Tống Hậu Lượng!

Người tên Tiêu Chính Văn này là ai?

Lại có thể khiến Tống Hậu Lượng đích thân chạy đến đây một chuyến!

Đợi đã, cái tên này nghe có vẻ quen quen.

Không phải vừa nãy Hoàng Vân Quang nhắc đến phạm tội đánh con trai mình sao?

Mặt Ngô Hào Sinh liền biến sắc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này, Tống Băng Văn vội vàng bước tới.

Sau khi Ngô Minh Triết nhìn thấy Tống Băng Văn, lập tức chỉ thẳng mặt hét lên: “Bố, chính là người này, còn bao che thằng khốn đã đánh con, bố mau hạ lệnh bắt cô ta lại đi!”

Nghe đến đây, Ngô Hào Sinh cau mày, nghiêng đầu trừng mắt với Ngô Minh Triết, giơ tay tát lên mặt hắn, quát: “Câm miệng!”

Cú tát này khiến Ngô Minh Triết hoảng hốt, lập tức hỏi lại: “Bố, sao bố lại đánh con?”

Hắn vừa dứt lời, Tống Băng Văn đã đến trước mặt Tống Hậu Lượng, nói: “Chú”.

Tống Hậu Lượng hờ hững gật đầu.

Chú?

Trong nháy mắt, Ngô Minh Triết cũng sững sờ!

Tống Băng Văn lại gọi tổng tư lệnh Tống là chú?

Tống…

Vãi chưởng!

Trong nội tâm Hoàng Vân Quang như có hàng ngàn con ngựa phi nhanh qua, kêu thầm lên, xong đời rồi!

Xong hết rồi!

Sắc mặt Ngô Minh Triết cũng cực kì hoảng sợ, nhìn Tống Băng Văn bằng ánh mắt không thể tin nổi!

Ánh mắt Tống Băng Văn sắc lạnh, sốt ruột nói: “Nhanh, Tiêu Chính Văn còn ở bên trong, cháu lo mấy người Tần Tứ Hải sẽ gây bất lợi cho anh ấy!”

Nghe đến đây, Tống Hậu Lượng cũng nôn nóng, vội quát lên: “Hoàng Vân Quang, dẫn đường!”

Đọc truyện chữ Full