TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 578

Chương 578: Cầu xin được mở còng tay

“Vâng vâng vâng!”

Hoàng Vân Quang hoảng sợ, vội vàng dẫn đường, nhanh chóng bước về phía phòng thẩm vấn.

Trên đường, rất nhiều lần ông ta suýt nữa đã ngã nhào.

Hoảng sợ!

Cực kì hoảng sợ!

Khi mọi người đến trước cửa phòng thẩm vấn, Hoàng Vân Quang lóng ngóng tay chân lấy chìa khóa mở cửa.

Vừa mở ra, mùi máu tươi từ trong phòng ập vào mặt!

Mọi người định thần lại bước thẳng vào, liền thấy hai cấp dưới của Tần Tứ Hải đang nằm trong vũng máu, không ngừng kêu rên.

Tần Tứ Hải đang quỳ dưới đất, mũi miệng đầy máu, hai chân hai tay cũng đã bị gãy!

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người ngoài cửa đều cảm thấy ớn lạnh.

Hoàng Vân Quang không thể chịu được nữa, nôn thốc nôn tháo.

Trong phòng thẩm vấn, Tiêu Chính Văn dửng dưng ngồi nguyên tại chỗ, ánh mắt lóe lên sát khí lạnh thấu xương, liếc mắt nhìn những người ngoài cửa, như ánh mắt đại bàng khiến người người sợ hãi!

Ngô Hào Sinh thấy người thân cận mà mình yêu quý nhất thê thảm như vậy, lập tức khản cổ gào lên: “Đội trưởng Hoàng, mau đỡ cậu ấy dậy! Đây đúng là tên côn đồ độc ác man rợ! Dám ra tay với người của tôi nặng như vậy ngay tại đây!”

Ngô Hào Sinh giận dữ, Tần Tứ Hải là đàn em thân cận của ông ta, đã giúp ông ta làm không ít việc!

Bây giờ, người thanh niên trước mắt lại dám đánh Tần Tứ Hải tàn phế, đây là đang tát vào mặt ông ta!

Cùng với tiếng gào thét của Ngô Hào Sinh, Hoàng Vân Quang bị dọa sợ đến mức căn bản không dám nhúc nhích!

Bởi vì, bây giờ ông ta hoàn toàn không biết nên làm gì.

Ngô Minh Triết sau lưng Ngô Hào Sinh khi thấy cảnh tượng bên trong phòng thẩm vấn đã bị dọa sợ chết khiếp, nhưng sau đó lại nở nụ cười khẩy hung ác, hắn hét toáng lên: “Bố! Chính là hắn! Chính hắn đã đánh con, bây giờ lại còn dám đả thương mấy người anh Tần, bố mau bắt kẻ điên này lại xử bắn đi!”

Nhưng đúng vào lúc này.

Tống Hậu Lượng đột nhiên tiến lên phía trước, cúi người nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, xin lỗi, tôi đến chậm một bước, khiến anh phải chịu uất ức rồi”.

“Rầm!”

Cảnh tượng này khiến toàn bộ người có mặt ở đó đều như bùng nổ.

Chuyện gì thế này?

Đó là kẻ cực kì độc ác cơ mà!

Tổng tư lệnh Tống sao lại phải xin lỗi hắn, hơn nữa, thái độ lại cung kính như thế.

Ngay lập tức, lông mày Ngô Hào Sinh nhíu chặt lại!

Giữ chức vụ phó tổng tư lệnh lâu năm đã giúp ông ta có tầm nhìn xa trông rộng, lúc này cũng lập tức nghĩ ra điều gì đó, nhìn chằm chằm Tống Hậu Lượng và Tiêu Chính Văn.

Giác quan thứ sáu mạnh mẽ nói cho ông ta biết, xong rồi, xảy ra chuyện rồi!

Đúng như dự đoán.

Lúc Tống Hậu Lượng nhìn thấy còng tay còn trên cổ tay Tiêu Chính Văn, đột ngột nổi giận, quay người quát lên: “Ai đã còng tay anh Tiêu lại hả?”

Một tiếng gầm giận dữ như sấm sét khiến cả phân cục số bốn phải kinh hoảng!

Hoàng Vân Quang lập tức đứng dậy, run rẩy nói: “…Tôi, là tôi”.

“Mở nó ra!”

Tống Hậu Lượng giận dữ quát lên!

Vẻ mặt Hoàng Vân Quang hoảng hốt, nghiêng đầu liếc nhìn Ngô Hào Sinh.

Ngô Hào Sinh cau mày, cuối cùng không nhịn được nữa, hạ giọng lạnh lùng chất vấn: “Tổng tư lệnh Tống, cho dù thằng nhóc này là người thân của ông thì ông cũng không thể bao che như vậy chứ? Dám đánh nhiều lính tuần bị thương nặng trong phân cục là tội nặng đấy”.

Nhưng.

Tống Hậu Lượng nghiêng đầu, ánh mắt lạnh băng trừng Ngô Hào Sinh, cười lớn hỏi: “Phó tổng tư lệnh Ngô, ông có biết rằng, anh Tiêu đang ngồi trước mặt ông bây giờ là ai không?”

“Là ai? Chẳng lẽ là nhân vật lớn nào sao?”

Ngô Hào Sinh bất mãn nói.

Tống Hậu Lượng cười khẩy, sau đó gằn giọng nói lớn: “Anh ấy chính là chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm!”

“Ầm ầm ầm!”

Câu nói này như sét đánh giữa trời quang, khiến tất cả mọi người như nổ tung!

Chủ soái… Bắc Lương tiền nhiệm?

Trời ạ!

Sao cậu ta có thể là chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm được chứ?

Lúc này Ngô Hào Sinh sững sờ đứng im tại chỗ, sắc mặt nghiêm trọng.

Mẹ kiếp, là nhân vật lớn thật!

Ngô Minh Triết cũng bị dọa run lẩy bẩy, trợn tròn mắt.

Đám người Tần Tứ Hải dưới đất cũng đờ đẫn theo, đã sớm bị dọa hồn bay phách lạc.

Hoàng Vân Quang sợ hãi hai chân run rẩy, trán toát mồ hôi lạnh!

“Hoảng cái gì mà hoảng? Mở ra!”, Tống Hậu Lượng gầm lên, ánh mắt bùng lên ngọn lửa giận.

Khoảnh khắc đó, Hoàng Vân Quang kiềm chế nỗi sợ hãi, cả người run bần bật, bước từng bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn, bàn tay run như cầy sấy cầm chìa khóa cúi người muốn mở còng tay trên cổ tay Tiêu Chính Văn.

Nhưng.

Tiêu Chính Văn đột nhiên nhấc tay, nhếch miệng cười nhạt.

Hoàng Vân Quang hoảng hốt, trưng ra khuôn mặt cười, chịu đựng nhiệt độ không khí xung quanh đang hạ thấp, nói: “Chủ… chủ soái, để tôi giúp cậu mở nó ra”.

Dứt lời, ông ta lại giơ tay lên, nhưng Tiêu Chính Văn lại nhấc tay lần nữa, nói: “Đội trưởng Hoàng, còn nhớ những gì tôi nói với ông lúc trước không?”

Hoàng Vân Quang cau mày, từng giọt mồ hôi chảy xuống.

“Chủ soái, tôi sai rồi, cầu xin cậu hãy để tôi mở khóa cho cậu!”

Gần như ngay lập tức Hoàng Vân Quang cầu xin tha thứ.

Tiêu Chính Văn cười phá lên, bắt chéo hai chân, hai tay ôm sau đầu nói: “Không đủ thành ý”.

Nghe đến câu này, Hoàng Vân Quang lau mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt trở nên phức tạp, rất khó coi và kinh hoảng.

Sau đó, ông ta quỳ xuống đất nói: “Chủ soái, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, cầu xin cậu hãy để tôi mở còng tay cho cậu”.

Thấy vậy, Tiêu Chính Văn mới lạnh nhạt đưa tay qua.

Hoàng Vân Quang vội vàng mở nó ra.

Còng tay rơi xuống đất, như thể một loại tín hiệu.

Tiêu Chính Văn đứng dậy, lạnh lùng liếc về phía Ngô Minh Triết chỉ tay nói: “Cậu, tới đây”.

Lúc này Ngô Minh Triết bị dọa hai chân run rẩy, căn bản đứng không vững.

Đây là chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm, tiếng tăm lừng lẫy!

Gần như một giây sau, hắn quỳ phịch xuống đất, kêu gào thảm thiết: “Chủ soái, tôi sai rồi, tôi không nên ức hiếp đám người Hiểu Vũ, cầu xin anh tha thứ cho tôi…”

Thấy Ngô Minh Triết nhục nhã quỳ xuống, Tiêu Chính Văn bất lực lắc đầu, nói tiếp: “Lúc trước cậu đã nói, bố cậu là phó tổng tư lệnh, muốn bắt ai thì bắt đúng không?”

Nghe xong Ngô Hào Sinh khẽ run rẩy, hai má giật giật, nghiêng đầu tức giận trừng mắt nhìn thằng con trai ngu xuẩn của mình!

Mẹ kiếp, mày đang đẩy bố mày vào hố lửa đấy!

“Bịch!”

Ngô Hào Sinh lập tức đá mạnh khiến Ngô Minh Triết ngã phịch xuống đất, quát mắng: “Đồ bất hiếu! Ngày thường tao dạy mày thế nào hả? Mày dám dùng tên tuổi của tao để làm những chuyện phi pháp này sao? Giờ tao chỉ muốn đánh chết mày!”

Nói xong, Ngô Hào Sinh lại tát vài bạt tai lên mặt Ngô Minh Triết đến khi miệng hắn chảy máu mới dừng lại.

Sau đó, ông ta nở nụ cười nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Chủ soái, thật xin lỗi, là tôi dạy dỗ không nghiêm, để thằng con bất hiếu này xúc phạm cậu, ngày thường tôi đều dạy nó tuân thủ pháp luật, nó cũng ít khi mắc lỗi lắm, lần này có thể do quá hồ đồ, vẫn mong chủ soái bao dung, cho con trai tôi một cơ hội làm lại”.

Dứt lời, Ngô Hào Sinh còn nhìn về phía Tống Hậu Lượng, nhưng anh ta không hề nói giúp câu nào.

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nhướng mày liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Ngô Hào Sinh, nói: “Phó tổng tư lệnh Ngô, ý của ông là, đây là lần đầu hắn mắc lỗi sao?”

Ngô Hào Sinh cười nói: “Đúng đúng đúng, chủ soái, cậu rộng lượng từ bi, tha cho nó một lần. Còn mấy cô gái kia, không phải vẫn bình an vô sự sao, nêu không được nữa thì tôi sẽ bảo Minh Triết đến xin lỗi bọn họ”.

Ha ha.

Tiêu Chính Văn bật cười, khuôn mặt đằng đằng sát khí lạnh lùng, nói: “Vậy nếu tôi không định tha cho con trai ông thì sao?”

Đọc truyện chữ Full