Chương 611: Tôi muốn giết Xích Diệm
Câu nói này khiến mọi người chấn động!
Ầm!
Lúc này Tiêu Chính Văn không kìm nén hơi thở cường giả cấp chủ soái trên người nữa, mà đột nhiên giải phóng ra!
Khoảnh khắc đó, hơi thở trên người anh như lốc xoáy, cuốn qua toàn bộ cửa Đông, quét thẳng vào mười nghìn cấm vệ quân!
Ầm!
Sau lưng, Long Lân cũng sa sầm mặt, bày ra tư thế chiến đấu quyết liệt, hơi thở cường giả cấp chủ soái cũng xuất hiện trên người anh ta!
Ầm!
Long Nhất cũng vậy, trên người tỏa ra hơi thở của chiến thần thiên cấp bốn sao!
Trong nháy mắt, trước mười nghìn cấm vệ quân tại cửa Đông, hai vị cường giả cấp chủ soái và một vị cường giả chiến thần thiên cấp bốn sao, không kiêng dè mà bừng lên hơi thở thịnh nộ, khí thế ngút trời!
Lúc đó, trên người ba bọn họ, dường như có một luồng khí vô hình, xông thẳng lên trời xanh!
Mười nghìn cấm vệ quân này, cũng bị khí thế của ba người trước mặt làm choáng ngợp!
Ngay cả mười mấy xe thiết giáp và xe tăng cũng phải lùi về phía sau mấy mét!
Lúc này, một tướng quân khoác áo chiến bào, bước ra từ phía sau mười nghìn cấm vệ quân, anh ta là một trung tướng hai sao.
Vẻ mặt anh ta lạnh như băng, nhìn ba người trước mắt, cung kính nói: “Tôi là Lâm Tùng, trung tướng đội cấm vệ quân, đội của tôi nhận lệnh ở đây canh giữ cửa Đông! Mời ba vị nhanh đi cho!”
Nghe xong những lời này, sắc mặt Tiêu Chính Văn tối sầm lại, sát khí lạnh lùng bừng lên giữa hai đầu lông mày, hỏi ngược lại: “Nếu tôi không đi thì sao?”
Sắc mặt Lâm Tùng bỗng trở nên khó coi.
Lúc này anh ta đang cố gắng chịu đựng luồng áp lực cực mạnh mới đứng vững được.
Bởi vì, khí thế của ba người Tiêu Chính Văn trước mặt quá khủng khiếp, giống như thần Tu La, khiến anh ta gần như không thể đứng thẳng được nữa!
Đây chính là hơi thở của cường giả cấp chủ soái sao?
Quá đáng sợ!
Lâm Tùng nói: “Chủ soái Tiêu, vẫn mong anh đừng làm khó tôi, tôi cũng chỉ canh giữ cửa Đông theo mệnh của Thiên Tử Các thôi. Nếu để ba vị tiến vào Long Kinh thì có nghĩa là nhiệm vụ thất bại, sẽ bị xét xử cách chức…”
Nghe xong, Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh lùng nói: “Các anh chỉ cần tránh ra, mọi hậu quả tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Lâm Tùng xoắn xuýt nói: “Chủ soái Tiêu, anh đã không còn là vua Bắc Lương nữa, theo như chức vụ quân đội, anh bây giờ không có quyền ra lệnh cho tôi, vẫn là mời chủ soái Tiêu nhanh chóng rời đi, đừng làm khó tôi nữa”.
Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, sau đó bước lên một bước, lạnh lùng nói: “Hôm nay, tôi nhất định phải vào Long Kinh, tướng quân Lâm, nếu anh sợ gánh chịu trách nhiệm, thì chỉ cần ngăn cản tôi! Nhưng hậu quả thì anh tự mình nhận lấy!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn nhấc bước, dẫn theo Long Lân và Long Nhất, tiến về phía Lâm Tùng và mười nghìn cấm vệ quân xung quanh!
Lâm Tùng cau mày, giơ tay lên muốn hạ lệnh ngăn cản!
Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn bước đến trước mặt Lâm Tùng, lúc anh đi ngang qua mặt, anh ta vẫn không hạ cánh tay xuống.
Bởi vì, anh ta không dám!
Khí thế trên người Tiêu Chính Văn quá khủng bố!
Đây là chủ soái vô địch đã làm khiếp sợ hàng trăm hàng ngàn quân địch!
Lâm Tùng biết rõ, cho dù có mười nghìn cấm vệ quân ở đây, căn bản cũng không thể ngăn cản được Tiêu Chính Văn!
Vì vậy anh ta chỉ có thể bất lực lắc đầu, ra hiệu cho mười nghìn cấm vệ quân lui sang hai phía, tạo thành một lối đi lớn tiến vào cửa Đông!
Tiêu Chính Văn cũng không quay đầu, đi cùng Long Lân và Long Nhất tiến vào cửa Đông, sau đó lái một chiếc xe quân sự ở cửa, trước tiên đến chỗ của thần y Tôn.
Bởi vì, vừa nãy, Long Lân đã liên lạc với Long Ngao rồi.
Lúc này Khương Vy Nhan đang chữa trị trong biệt thự của thần y Tôn.
Gần như trong khoảnh khắc, Tiêu Chính Văn đã tới nơi ở của thần y Tôn.
“Vy Nhan! Vy Nhan! Anh về rồi đây! Anh về rồi đây!”
Tiêu Chính Văn xông vào trong biệt thự, vẻ mặt đầy lo lắng, lao thẳng về phía trong phòng ngủ, quỳ trước đầu giường của Khương Vy Nhan.
Ngay khi anh nhìn thấy vết thương chằng chịt trên người Khương Vy Nhan, ngón tay quấn băng gạc thấm đầy máu, Tiêu Chính Văn liền nổi giận!
Lửa giận ngút trời!
Không cách nào kiềm chế được!
Cả bầu trời dường như đã bị cơn giận trên người Tiêu Chính Văn ảnh hưởng, mây đen bắt đầu kéo đến bao trùm trời xanh!
Cũng vào lúc này, tất cả người dân ở Long Kinh đều ngước lên trời, vẻ mặt nghi ngờ.
“Sao trời đột nhiên thay đổi thế nhỉ?”
“Trời đang trong xanh, tự nhiên lại có sấm?”
“Không lẽ đã xảy ra chuyện gì? Tôi nghe nói Thiên Tử đã huy động một trăm nghìn lính cận vệ, canh giữ tám cửa…”
Hàng nghìn người dân ở khắp đường làng ngõ hẻm Long Kinh đang không ngừng thảo luận.
Dường như Long Kinh sắp chìm trong một trận mưa to gió lớn.
Trong biệt thự, Tiêu Chính Văn quỳ trước Khương Vy Nhan, đôi mắt đỏ ngầu, những giọt nước mắt đã tuôn rơi!
Anh giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Khương Vy Nhan đang hôn mê bất tỉnh.
“Vy Nhan, xin lỗi vợ, chồng tới muộn rồi”.
Sau đó, anh nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đẫm máu của Khương Vy Nhan, ngắm nhìn những ngón tay vốn mảnh khảnh linh hoạt của cô nay lại quấn đầy băng gạc thấm máu, đau lòng không nói nên lời!
Đồng thời, trong lòng Tiêu Chính Văn nổi giận, muốn thiêu rụi cả Long Kinh này!
“Xích Diệm Vương! Ông đáng chết!”
Sau khi nghĩ thông, Tiêu Chính Văn đứng dậy, nhìn Khương Vy Nhan còn đang hôn mê, sau đó quay người, rời khỏi phòng ngủ.
Ngoài cửa, thần y Tôn bước đến, lắc đầu nói: “Chủ soái Tiêu, tôi đã cố hết sức rồi, nhưng vợ cậu bị thương quá nặng…”
Tiêu Chính Văn hiểu rõ, liền nói: “Thần y Tôn, không cần tự trách, cảm ơn ông đã tạm thời giữ được tính mạng của Vy Nhan, chuyện còn lại, đợi tôi quay về tôi sẽ xử lý sau”.
Dứt lời, ánh mắt anh lóe lên sát khí, liếc Long Lân, Long Ngao và Long Nhất, nói: “Long Lân, Long Ngao, cùng tôi tiến vào Thiên Tử Các! Long Nhất, ở đây bảo vệ vợ tôi!”
“Vâng!”
Long Nhất trả lời.
Sau đó, Tiêu Chính Văn nghiêng đầu, nhìn Khương Vy Nhan đang nằm trên giường trong phòng ngủ, sau đó liền quay người rời đi, dẫn theo Long Lân và Long Ngao, rời khỏi biệt thự, tiến về Thiên Tử Các!
Khoảnh khắc đó, bầu trời ầm ầm tiếng sấm!
Mà lúc này, ở Thiên Tử Các, bốn vị trưởng lão cũng đã nhận được tin Tiêu Chính Văn vào Long Kinh!
“Cái gì? Tiêu Chính Văn vào Long Kinh rồi sao? Muốn đến Thiên Tử Các hả?”, Tần Hán Quốc căng thẳng nói.
Ông ấy liếc nhìn Giang Vạn Long, lo lắng hỏi: “Ông Giang, chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Thằng nhóc này e là không ngăn cản được rồi”.
Giang Vạn Long đứng dậy, nói: “Lập tức đến Thiên Tử Các, bất luận thế nào đều phải ngăn không cho cậu ấy vào Thiên Tử Các!”
“Đúng đúng! Chúng ta mau đi thôi!”
Dứt lời, tứ lão nhanh chóng lái xe đến Thiên Tử Các!
Ngoài cửa cung điện Thiên Tử Các!
Ba người Tiêu Chính Văn sừng sững đứng đó, đối mặt với ba trăm lính cảnh vệ canh gác cửa cung!
Sau lưng, là đám lính cảnh vệ bị chém đứt cánh tay, cẳng tay ngã nhào xuống đất, nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng.
Lửa giận của Tiêu Chính Văn ngút trời, hóa thành ngọn lửa khiến ba trăm lính cảnh vệ run rẩy!
Nhưng bọn họ có trách nhiệm không được để bất kì ai vào cửa!
“Tránh ra!”
Tiêu Chính Văn tức giận quát, trong mắt bừng bừng sát khí!
Đội trưởng của ba trăm lính cảnh vệ đó giơ súng lên chĩa vào đám người Tiêu Chính Văn, nói: “Chủ soái Tiêu, đây là Thiên Tử Các, không có mệnh lệnh và lời mời của Thiên Tử, bất kì ai cũng không được vào! Mời chủ soái Tiêu nhanh chóng rời đi! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”
Vừa dứt lời, ba trăm lính cảnh vệ sau lưng anh ta đồng thời lắp đạn, kéo khóa nòng!
Ba trăm khẩu súng, đều chĩa thẳng vào ba người Tiêu Chính Văn!
Nhưng Tiêu Chính Văn không hề sợ hãi!
Anh bước lên một bước, giẫm vỡ nền gạch, đôi mắt đỏ ngầu, sức mạnh như thần Tu La, gương mặt như Diêm Vương, giọng nói lạnh lẽo gầm lên:
“Tôi muốn gặp Thiên Tử, không ai có thể ngăn!”
“Tôi muốn giết Xích Diệm, không ai có thể chặn!”