Chương 612: Cuối cùng cũng gặp được Xích Diệm Vương
Hai câu nói này vang thấu trời xanh, khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Ba trăm cảnh vệ quân lập tức bị dọa sợ lùi lại hai bước.
Tên đội trưởng kia cũng bị khí thế kinh khủng trên người Tiêu Chính Văn làm cho hoảng hồn, lùi lại nửa bước, sau đó cắn răng kêu lên: “Chủ soái Tiêu, đây là Thiên Tử Các! Anh hãy nghĩ kĩ trước khi hành động! Tự ý xông vào Thiên Tử Các là tội chết! Tôi có quyền bắn chết anh!”
Nhưng.
Tiêu Chính Văn chẳng hề sợ hãi, anh cất bước tiến lên.
Mỗi bước chân hạ xuống lại làm vỡ vụn gạch xanh dưới chân.
Tên đội trưởng kia không chịu nổi khí thế bức người của Tiêu Chính Văn nữa, lập tức lên nòng súng, bắn pằng pằng mấy phát xuống mặt đất bên cạnh Tiêu Chính Văn, kêu lên: “Chủ soái Tiêu! Anh không được tiến thêm bước nào nữa! Lập tức lùi lại!”
Nhưng Tiêu Chính Văn coi như không thấy viên đạn bắn tới trước mặt, anh giẫm mạnh xuống đất, khiến mặt đất chấn động vỡ nát, tức giận gầm lên: “Bảo Xích Diệm Vương cút ra đây gặp bản soái!”
Cùng lúc đó, trên tầng chín của Thiên Tử Các.
Thiên Tử chắp tay sau lưng, nhìn Tiêu Chính Văn đang làm loạn trước cửa cung bên dưới, nhíu mày, hỏi ông Long ở bên cạnh: “Ông Long, ông cảm thấy cậu ấy đã đạt đến trình độ nào rồi?”
Ông Long nhìn xuống rồi đáp: “Chắc vẫn là năm sao”.
Thiên Tử bình thản gật đầu, sau đó nhìn Xích Diệm Vương ở sau lưng, nói: “Xích Diệm Vương, chuyện này chung quy cũng do ông mà ra, ông tự xuống giải quyết đi, thời khắc quan trọng tôi sẽ ra tay, giữ mạng cho ông”.
Xích Diệm Vương nhíu mày, chắp tay đáp: “Cảm ơn Thiên Tử”.
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Còn lúc này, trước cửa cung Thiên Tử Các, bốn các lão đã xuống xe chạy tới.
Vẻ mặt bọn họ hoảng hốt, ngăn trước mặt Tiêu Chính Văn, nói.
“Thằng nhóc này! Ai bảo cậu đến Thiên Tử Các xông vào cửa cung hả? Mau về với chúng tôi!”
“Mau lên, nhân lúc Thiên Tử còn chưa nổi giận, mau về với chúng tôi đi! Cho dù phải liều mạng thì chúng tôi cũng sẽ đòi lại công bằng cho cậu!”
“Đúng đấy! Chính Văn, mau về với chúng tôi đi!”
Bốn các lão kéo Tiêu Chính Văn định rời đi.
Nhưng Tiêu Chính Văn lắc đầu, nhìn bốn các lão đang tỏ vẻ sốt ruột trước mặt, nói: “Bốn ông, chuyện hôm nay là chuyện riêng của tôi và Xích Diệm Vương, không liên quan gì đến bốn ông hết, các ông về đi”.
“Cậu! Thằng nhóc này, sao cậu lại không chịu nghe lời khuyên chứ? Chuyện này nhất định Tần Hán Quốc tôi sẽ giải quyết cho cậu, cậu mau về với chúng tôi đi, nếu chọc giận Thiên Tử thì cậu phạm phải tội chết đấy!”
Tần Hán Quốc cuống lên.
“Phải đấy! Chính Văn, cậu nghe lời khuyên của chúng tôi đi, cứ về đã, những chuyện còn lại chúng tôi sẽ giải quyết cho cậu, nhất định sẽ không tha cho thằng nhãi Xích Diệm Vương kia!”
Bành Chấn Quốc cũng nôn nóng nói.
Chỉ có mỗi Giang Vạn Long, lúc này đứng chắp tay sau lưng, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt vô cùng nghiêm túc, hỏi: “Cậu muốn tự giải quyết thật sao?”
Tiêu Chính Văn nhìn Giang Vạn Long, đáp: “Đúng vậy”.
Giang Vạn Long trầm mặc, sau đó nói: “Được, nếu đã vậy thì bốn người chúng tôi sẽ đại làm loạn với cậu một trận!”
Ba các lão còn lại nghe thấy thế thì nghiêm mặt, nói: “Ông Giang, ông điên rồi sao? Ông định làm gì vậy? Trước khi đến đây chẳng phải đã nói là phải khiến thằng nhóc này bình tĩnh lại sao? Sao ông còn đổ thêm dầu vào lửa?”
Giang Vạn Long cười nhạt đáp: “Bởi vì cậu ấy là cháu của Tiêu Long, tính cách cậu ấy chẳng khác gì Tiêu Long năm đó cả!”
Tần Hán Quốc và Bành Chấn Quốc nghe thấy thế thì đưa mắt nhìn nhau, dường như nghĩ ra gì đó, đáp: “Được, nếu đã vậy thì chúng tôi cũng liều mình vậy, cùng thằng nhóc này làm loạn một phen!”
Dứt lời, bốn các lão đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn, nói với tên đội trưởng kia: “Sao nào? Cậu muốn nổ súng với cả chúng tôi sao?”
Lúc này thì đội trưởng của cảnh vệ quân cũng hồn vía lên mây.
Cho dù anh ta gan to bằng trời thì cũng không dám nổ súng với bốn các lão của Long Các.
“Bốn vị các lão, đã đến lúc này rồi, bốn ông đừng thêm dầu vào lửa nữa!”, tên đội trưởng kia khóc không ra nước mắt.
Tuy nhiên.
Lúc này, Tiêu Chính Văn bỗng nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm đằng sau cửa cung.
Khoảnh khắc đó, một bóng dáng kỳ lân màu đỏ bước từ sau cửa cung ra, khuôn mặt nở nụ cười bình thản, cao giọng nói: “Chủ soái Tiêu, các cậu làm gì vậy? Có chuyện gì gấp sao? Vì tìm tôi mà không tiếc xông vào cửa cung cơ à?”
Xích Diệm Vương!
Khoảnh khắc nhìn thấy Xích Diệm Vương bước ra, trong mắt Tiêu Chính Văn bắn ra sát khí ngút trời, lạnh lùng nói: “Xích Diệm Vương, cuối cùng ông cũng chịu ra rồi!”
Xích Diệm Vương bước tới trước mặt Tiêu Chính Văn, hai người cách nhau hơn mười mét, nhìn vào mắt nhau.
Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên căng thẳng, dường như có một luồng áp thấp.
Ánh mắt hai người cũng bắn ra tia lửa.
“Chủ soái Tiêu, không biết cậu tìm bản soái có chuyện gì?”, Xích Diệm Vương nhíu mày cười hỏi.
“Soạt!”
Đột nhiên, trong tay Tiêu Chính Văn vung ra con dao quân đội năm cạnh lạnh lùng thấu xương.
Khoảnh khắc đó, trời đất biến sắc!
Bốn phía im phăng phắc không một tiếng động.
Trên trời mây đen cuồn cuộn, sấm chớp đì đùng.
Sau đó, một giọng nói như của ma vương đến từ địa ngục vang vọng khắp quảng trường bên ngoài cửa cung rộng mấy nghìn mét.
“Bản soái phải giết ông!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, cơ thể lập tức lao tới, đồng thời phi con dao quân sự năm cạnh ra, vẽ một đường tròn màu bạc sáng lóa giữa không trung, mang theo sự lạnh lẽo và sát khí ngút trời, như một vầng trăng bạc.
Xích Diệm Vương cũng không ngờ Tiêu Chính Văn lại quyết đoán như vậy, dám ra tay ở ngay ngoài cửa cung Thiên Tử Các.
Hai chân hắn giẫm mạnh xuống đất, nhanh chóng lùi lại.
Đồng thời, hắn rút con dao găm Kỳ Lân ở hông ra, để ở trước mặt, dùng sức cản lại.
“Keng!”
Một tiếng đinh tai nhức óc vang khắp bốn phía.
Khoảnh khắc con dao quân sự năm cạnh và dao găm Kỳ Lân chạm nhau, phát ra vô số ánh lửa màu bạc và màu đỏ.
Cơ thể Xích Diệm Vương cũng bị con dao quân sự năm cạnh làm cho chấn động, lùi lại mấy mét.
Gạch xanh dưới chân hắn bị từng bước chân đạp nát.
Mạnh quá!
Đây là tiếng lòng của Xích Diệm Vương!
So với lần trước giao đấu với Tiêu Chính Văn thì còn mạnh hơn.
Thực lực của thằng nhãi này lại tiến bộ sao?
Xích Diệm Vương nhíu mày, cả người bỗng lộn vòng lùi lại.
Bởi vì, khoảnh khắc đó!
Bóng dáng Tiêu Chính Văn đã biến mất, rồi hạ xuống từ độ cao mấy mét.
Đồng thời, nắm đấm của anh nhằm vào vị trí chỗ hắn vừa đứng.
“Ầm!”
Cú đấm này khiến gạch xanh dưới đất nát vụn, đá vụn bay lên, cả mặt đất cũng xuất hiện vết nứt lan ra như mạng nhện.
Còn chỗ đáp của cú đấm còn tạo thành một cái hố sâu to bằng cái mâm.
Cú đấm này có sức mạnh đủ để hủy hoại một chiếc xe tăng.
Xích Diệm Vương đáp xuống đất, mày nhíu chặt, trong lòng chấn động.
Hắn nhìn Tiêu Chính Văn toàn thân đang tỏa ra sát khí, trong tay cầm con dao quân sự năm cạnh màu bạc, chậm rãi đứng thẳng dậy ở vị trí hắn vừa đứng, trong lòng thầm kêu nhanh quá.
Chỉ đối mặt nhau mà Xích Diệm Vương đã bị ép cho lùi lại mấy bước.
“Ha ha ha, Tiêu Chính Văn, cậu lại mạnh hơn rồi”, Xích Diệm Vương cười lạnh lùng nói: “Nhưng bản vương cũng không phải đồ ăn hại!”
Trong đôi mắt Tiêu Chính Văn tỏa ra sát khí lạnh thấu xương, anh nhìn chằm chằm Xích Diệm Vương, nói: “Bất kể ông là ai, hôm nay bản soái cũng phải giết Vương!”