TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 666

Chương 666: Đêm nay, tiêu diệt một thủ lĩnh!

Dao Găm ẩn mình trong số đám đàn em của Báo Tử.

Hắn nói vào tai nghe: “Số một, số hai, số ba tất cả vào vị trí, hôm nay nhất định phải giết chết Tiêu Chính Văn”.

Gần mái nhà tắm vang lên những câu trả lời đơn giản: “Đã rõ!”

Gần như trong tích tắc, ba xạ thủ trên mái nhà đều điều chỉnh súng bắn tỉa ngắm thẳng vào đầu Tiêu Chính Văn đang đứng ở cửa.

Chờ đợi là một kỹ năng cần thiết của một xạ thủ bắn tỉa.

Một phát bắn chết là kỹ năng cần thiết của một xạ thủ giỏi.

Khương Học Bác nhìn thấy cứu tinh, không chút do dự, nói: “Con rể ơi! Con nhất định phải cứu bố mẹ! Mạng sống của bố mẹ đang nằm trong tay con đấy!”.

Khương Thần cũng hét lên: “Anh rể, anh phải cứu em! Anh không nghĩ cho em thì cũng phải nghĩ cho chị em, nếu như chị em biết em chết rồi, chị ấy nhất định sẽ rất đau lòng”.

Báo Tử đấm mạnh vào bụng Khương Thần, nói: “Ồn chết đi được, có tin ông mày giết mày luôn không?”

“Á!”

Khương Thần co rúm người kêu gào thảm thiết.

Báo Tử hất tay, quát lớn: “Các anh em, lên cho tôi, ai lấy được đầu của tên Tiêu Chính Văn, ông đây sẽ cho người đó cả cái nhà tắm này luôn”.

Hừ!

Tiêu Chính Văn cười khẩy: “Đếm ngược từ mười là tao đã có thể giải quyết hết lũ chúng mày”.

Đám đàn em của Báo Tử đều tỏ vẻ khinh thường.

“Một thằng vô dụng ăn bám mà lại dám kiêu căng ngạo mạn như vậy, không sợ sét đánh trúng đầu à, chúng ta xông lên bắt hắn, sau đó quay về chỗ đại ca nhận tiền thưởng!”

Đám đàn em của Báo Tử lập tức lao về phía Tiêu Chính Văn.

“Mười!”

Tiêu Chính Văn đấm hai nhát, một đám người đã ngã xuống đất.

Lại có một kẻ lao ra định đấm vào người Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn giơ chân lên, đạp một nhát, tên đó ngã sõng soài ra đất.

“Chín!”

Một nhóm người khác tay cầm thanh sắt, xông về phía Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn khẽ hất tay một cái, thanh sắt trong tay bọn chúng đã nằm trong tay anh.

Tiêu Chính Văn bước từng bước lên trước, đập thanh sắt vào người từng tên một.

“Tám!”

Bằng!

Xạ thủ bắn tỉa số một đã bóp cò.

Tiêu Chính Văn cảm nhận được tiếng súng từ phía Tây Bắc, lấy một tên đàn em của Báo Tử ra làm lá chắn.

Trong phút chốc, Tiêu Chính Văn ném thanh sắt trong tay ra.

Bụp!

Xạ thủ bắn tỉa số một đã không còn hơi thở.

“Bảy!”

Dao Găm gầm lên: “Số hai, số ba, mau chóng hành động!”

Cùng lúc đó, Báo Tử đích thân lao về phía Tiêu Chính Văn, anh tung một cú đấm, Báo Tử lùi lại vài bước.

“Sáu!”

Tiêu Chính Văn lao ra, chỉ với một cú đá, Báo Tử đã ngã rạp xuống đất, nôn ra máu, sau đó không còn bất kỳ động đậy nào.

“Năm!”

Dao Găm thấy tình hình không ổn, hắn lập tức lấy súng lục ra, nhắm vào thái dương của Khương Học Bác, hét lớn: “Không được động đậy, nếu không tao bắn chết ông ta!”

Khương Học Bác sợ tới mức tim như sắp nhảy ra ngoài: “Đừng mà, đừng mà, con rể ơi mau cứu bố!”

“Bốn!”

Tiêu Chính Văn dừng lại, cẩn thận quan sát.

Trong phút chốc, con dao găm trong tay Tiêu Chính Văn bắn ra ngoài, xoay tròn trong không trung, sau đó đâm thẳng vào tay của Dao Găm.

Dao Găm đau đớn, khẩu súng rơi xuống đất.

“Ba!”

“Nổ súng!”, Dao Găm hét lên bằng tất cả sức lực của mình.

Trong tích tắc, xạ thủ số hai và số ba lập tức kéo cò.

Hai viên đạn nhắm thẳng vào người Tiêu Chính Văn từ hai phía Đông Nam và Tây Nam, anh dồn lực lao về phía Khương Học Bác, nhặt khẩu súng dưới đất lên.

“Hai!”

“Bằng!”

“Bằng!”

Sau khi cầm khẩu súng lục, Tiêu Chính Văn liền bắn hai phát, một phát về hướng Đông Nam, một phát về hướng Tây Nam.

Dứt tiếng súng, ở vị trí của hai xạ thủ bắn tỉa không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.

“Một!”

Dao Găm liên tục lùi lại phía sau, chuyện duy nhất hắn muốn làm bây giờ là bỏ chạy.

Tiêu Chính Văn nâng khẩu súng lục lên, bắn thêm một phát nữa, Dao Găm lập tức ngã xuống đất, không bao giờ đứng dậy được nữa.

Giây phút cuối cùng trước khi chết, Dao Găm đã nhanh chóng gửi tin tức cho Phi Tiêu ở hộp đêm Tử Vũ: “Trưởng quan, nhiệm vụ ám sát thất bại rồi”.

Phi Tiêu hít sâu một hơi, rút tai nghe ra, sau đó ném vào trong ly rượu.

Lưu Lôi đã say mèm, đặt tay lên vai Phi Tiêu, còn tự cho là mọi chuyện xong xuôi rồi, hét lớn: “Cậu Phi Tiêu, đừng lo lắng, thuộc hạ dưới trướng tôi đều là những binh lính tinh nhuệ, bọn họ nhất định sẽ mang đầu của Tiêu Chính Văn quay về, chúng ta uống tiếp đi, không say không về!”

Phi Tiêu bỏ tay gã ra khỏi vai mình, cố nặn ra một nụ cười: “Tôi đi vào nhà vệ sinh trước, lát nữa quay lại”.

Lưu Lôi nói: “Đi mau về mau nhé!”

Phi Tiêu ra khỏi căn phòng sau đó lập tức rời khỏi hộp đêm Tử Vũ.

Nhiệm vụ thất bại, Tiêu Chính Văn rất nhanh thôi sẽ tìm tới chỗ này.

Cứ ở lì ở đây chỉ có con đường chết.

Phi Tiêu lấy vành mũ che mặt, không ngoảnh đầu lại, rời khỏi hộp đêm Tử Vũ.

“Khụ khụ!”

Báo Tử ho khan vài tiếng, gã khó nhọc đứng dậy, nhưng không còn nhiều sức lực, dù cố gắng thế nào cũng không thể đứng dậy được.

Báo Tử nhìn thấy Tiêu Chính Văn càng lúc càng tới gần, sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt gã.

Báo Tử sợ hãi nói: “Mày không thể giết tao, mày không thể giết tao, đại ca của tao Lưu Lôi, là thủ lĩnh của thế giới ngầm ở Tu Hà, nếu mày động vào tao, anh Lôi nhất định sẽ không tha cho mày”.

Tiêu Chính Văn giẫm lên người Báo Tử, nhìn từ trên xuống, lạnh lùng nói: “Lưu Lôi ở đâu?”

Báo Tử trả lời: “Bây giờ anh ấy đang ở hộp đêm Tử Vũ”.

Tiêu Chính Văn dùng lực giẫm mạnh, sai vài tiếng rắc, xương cốt vỡ nát, khuôn mặt Báo Tử méo xệch lập tức ngất đi.

Một nhóm người leo lên mái nhà tắm, ngay lập tức phát hiện mái nhà vốn dĩ trống không lúc này đã chật kín người.

“Chủ soái!”

Một nhóm binh lính bài bản của Bắc Lương cung kính quỳ một chân xuống trước mặt Tiêu Chính Văn: “Anh có gì dặn dò ạ?”

Tiêu Chính Văn chỉ vào Báo Tử trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Dắt người này đi, tối nay, chúng ta phải rửa máu hộp đêm Tử Vũ”.

“Vâng!”

Tiếng gầm vang dội nền trời thể hiện bản lĩnh sắt đá có một không hai của Bắc Lương.

Gia đình Khương Học Bác bình an quay về, còn Khương Vy Nhan và Long Nhất đang đợi Tiêu Chính Văn trong nhà tắm.

Lúc này, Tiêu Chính Văn bước xuống lầu.

Long Nhất nói: “Chủ soái!”

Khương Vy Nhan chạy tới, xoay người Tiêu Chính Văn một vòng, ân cần hỏi: “Anh không sao chứ?”

Tiêu Chính Văn nói: “Đám tép riu đó làm sao khiến anh bị thương được”.

Khương Thần hờ hững nói: “Chị, chị chỉ quan tâm chồng chị! Nhà mình đã phải chịu bao nhiêu đả kích! Chị nhìn bố mẹ đi, sợ đến mức mặt mày tái mét rồi kìa”.

Long Nhất liếc nhìn Khương Thần khiến cậu ta sợ mất mật, vội co rúm người lại trốn sau lưng Khương Học Bác.

Khương Vy Nhan nhìn về phía bố mẹ mình, rơi nước mắt nói: “Bố!”

Khương Học Bác thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy rất ăn năn, nói: “không sao, không sao rồi!”

Sau khi trải qua một trận sinh tử, gia đình bọn họ cuối cùng đã hiểu được, mạng sống là quan trọng nhất!

Tiêu Chính Văn nói với Long Nhất: “Long Nhất, anh sắp xếp năm trăm người hộ tống Khương Vy Nhan về biệt thự, còn năm trăm người đi theo tôi đến hộp đêm Tử Vũ. Sau đêm nay, ở Tu Hà sẽ không còn ai tên là Lưu Lôi nữa!”

“Vâng!”

Long Nhất lập tức sắp xếp.

Tiêu Chính Văn gọi điện thoại cho Tống Hậu Lượng: “Đóng băng toàn bộ tài sản của Lưu Lôi, trong vòng mười phút, tôi muốn ông ta tán gia bại sản!”

Đọc truyện chữ Full