TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 670

Chương 670: Ông hai nhà họ Đàm

Cả người Chu Vũ Kiệt thả lỏng hết mức, cố gắng tỏ ra bình tĩnh như không có việc gì.

Hắn quay về phía Tiêu Chính Văn mấp máy môi, như muốn ra hiệu nói gì đó cho Tiêu Chính Văn nghe.

Mặc dù Chu Vũ Kiệt cố gắng không để Tiêu Chính Văn nhìn ra điều gì bất thường, nhưng hắn vẫn không thoát khỏi ánh mắt nhạy bén của Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn cảm nhận được hai tay Chu Vũ Kiệt đang che giấu gì đó.

Tiêu Chính Văn bước tới, đấm thẳng vào mặt Chu Vũ Kiệt.

Động tác của Tiêu Chính Văn dứt khoát, khiến Chu Vũ Kiệt không kịp phản ứng lại liền ngã nhào xuống đất.

Hắn đứng lên, máu mũi chảy giàn giụa.

Tiêu Chính Văn bẻ ngược hai tay Chu Vũ Kiệt ra sau, giật lấy kim châm trên tay hắn rồi đâm vào da của hắn.

“A!”

Chu Vũ Kiệt gào thét thảm thiết, cánh tay lập tức không còn sức lực.

Động tác thành thục này khiến Chu Vũ Kiệt căn bản không còn sức phản kháng.

Tiêu Chính Văn thấy cánh tay Chu Vũ Kiệt đột nhiên chảy ra máu đen, chậm rãi hỏi: “Kim tẩm nọc độc bọ cạp đen, trong vòng mười phút không có thuốc giải độc thì sẽ xâm nhập vào xương cốt, không thuốc nào có thể chữa trị”.

Chu Vũ Kiệt kinh ngạc không thôi, hắn qua mặt được Long Nhất nhưng không thể qua nổi ánh mắt Tiêu Chính Văn.

Không sai, trước đó Chu Vũ Kiệt muốn gặp Tiêu Chính Văn, là để lợi dụng kim tẩm nọc độc bọ cạp đen này giết chết Tiêu Chính Văn.

Lúc bước vào biệt thự, mục tiêu duy nhất của hắn là hoàn thành nhiệm vụ.

Hai binh lính canh gác tiến vào, thấy Chu Vũ Kiệt dám che giấu kim tẩm nọc bọ cạp đen, lập tức quỳ một chân xuống nói: “Chúng tôi đã không phát giác có người cất giấu kim độc, để chủ soái gặp nguy hiểm, mong chủ soái trị tội!”

“Đứng lên đi!”, Tiêu Chính Văn nói.

Hai binh lính đứng lên nói: “Cảm ơn chủ soái!”

Chu Vũ Kiệt trừng mắt liếc xéo Tiêu Chính Văn với vẻ không thể tin được.

Một lúc sau, Tiêu Chính Văn rút kim châm ra, đưa cho người khác.

Sau đó, Tiêu Chính Văn đi thẳng vào vấn đề, nói: “Anh chỉ còn mười phút, nếu không đưa ra lời giải thích thì sẽ chết!”

Chu Vũ Kiệt cũng không chần chừ, nói thẳng: “Tôi giải thích, anh nhất định phải giữ mạng cho tôi”.

Độc bọ cạp đen không hổ là kịch độc, mới trôi qua một phút mà cả cánh tay Chu Vũ Kiệt đã biến thành màu đen, ngay cả môi cũng trở nên đen sì.

Tiêu Chính Văn ngồi đối diện Chu Vũ Kiệt nói: “Anh không có cơ hội để thương lượng!”

Chu Vũ Kiệt im lặng một lúc, nhưng cánh tay lại cảm thấy đau đớn khủng khiếp.

Hắn lựa lời nói: “Tôi là được tướng quân Đồ Hiêu cử tới, những tên sát thủ đó đều do tôi dụ đến, còn có bức thư cầu cứu cũng là tôi để đó”.

Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm Chu Vũ Kiệt, trầm mặc không nói gì.

Chu Vũ Kiệt tiếp tục nói: “Nghe nói gần đây tướng quân Đồ Hiêu có phái một tổng chỉ huy tới, chuyên sắp xếp sát thủ tới ám sát anh. Biệt danh của hắn là Phi Tiêu”.

Phi Tiêu?

Hóa ra Phi Tiêu mà Lưu Lôi nhắc đến chính là hắn, tay súng bắn tỉa trong phòng tắm nhà họ Cổ là do hắn sắp xếp.

Tiêu Chính Văn hỏi tiếp: “Bây giờ hắn đang ở đâu?”

Chu Vũ Kiệt nói: “Không ai biết hắn đang ở đâu, hắn không có địa điểm đặt chân cố định ở Tu Hà”.

Tiêu Chính Văn cau mày, ra khỏi phòng nói với binh lính ngoài cửa: “Để hắn tự sinh tự diệt!”

Tiêu Chính Văn từ đầu đến cuối cũng không có ý định tha cho hắn, dám ra tay với Khương Vy Nhan thì chỉ có con đường chết.

Tiêu Chính Văn trở về biệt thự, thấy Na Na đã ngủ say.

Lúc này, Khương Vy Nhan ôm lấy Tiêu Chính Văn: “Em còn nghĩ hôm nay sẽ không gặp lại anh nữa”.

Tiêu Chính Văn mỉm cười: “Hãy nhớ rằng, không ai có thể đưa em rời khỏi anh, thần chết cũng không thể”.

Khương Vy Nhan cay mũi, bật cười.

Tiêu Chính Văn tắt đèn, ôm lấy Khương Vy Nhan chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, trời sáng.

Tin tức về hộp đêm Tử Vũ cùng với hàng chục khách sạn và sòng bài bị phong tỏa, còn có tin tức Lưu Lôi bị bắt đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Tu Hà.

Mọi người đều kinh ngạc về thủ đoạn đẫm máu của người ở hộp đêm Tử Vũ.

Phải biết rằng, hộp đêm Tử Vũ là tài sản của Lưu Lôi, ở Tu Hà ai ai cũng biết.

Hơn nữa quan hệ của Lưu Lôi và nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ không hề đơn giản.

Lúc này, ông hai nhà họ Đàm sắp đặt chân đến Tu Hà. Đồng minh Lưu Lôi của nhà họ Đàm đã bị bắt, điều này chắc chắn như một cái bạt tai đánh thẳng vào mặt nhà họ Đàm.

Cùng lúc đó, ông hai nhà họ Đàm đang ngồi trên máy bay uống cà phê.

Ông hai nhà họ Đàm là Đàm Bát Diệu, mặc quần áo bó sát, cơ bắp toàn thân đều lộ rõ ra bên ngoài.

Ánh mắt ông ta sắc như kiếm, kết hợp với khuôn mặt vuông, toát ra khí thế không gì diễn tả được.

Một thuộc hạ bước đến trước mặt.

Tên hắn là Trần Kiệt, là đồ đệ của Đàm Bát Diệu, đã đi theo Đàm Bát Diệu suốt mười năm, cũng là người mà Đàm Bát Diệu tin tưởng yêu quý nhất.

Hơn nữa, Trần Kiệt cũng là thuộc hạ của nhà họ Đàm, bản lĩnh võ thuật của hắn đều do một tay Đàm Bát Diệu dạy dỗ.

Nghiêm túc mà nói, Trần Kiệt phải gọi Đàm Bát Diệu một tiếng “bố”.

Khi chỗ ngồi của Đàm Bát Diệu hơi thấp, Trần Kiệt sẽ quỳ ngay một chân xuống, để đầu thấp hơn Đàm Bát Diệu.

Bao nhiêu năm nay, thái độ của Trần Kiệt vẫn luôn rất có chừng mực.

Trần Kiệt cúi đầu nói: “Sư phụ, hôm qua Tu Hà đã xảy ra một chuyện lớn”.

Đàm Bát Diệu hỏi: “Ồ, là tin tốt của Lưu Lôi đúng không? Hay là Tiêu Chính Văn đã chết không toàn thây”.

Đàm Bát Diệu vẫn không coi Tiêu Chính Văn ra gì, trong mắt ông ta, ông trùm thế giới ngầm Tu Hà như Lưu Lôi muốn giết Tiêu Chính Văn chắc hẳn rất dễ dàng.

Trần Kiệt lắc đầu: “Không phải ạ. Đêm qua, Lưu Lôi đã bị Tống Hậu Lượng bắt đi rồi. Hơn nữa, toàn bộ tài sản của Lưu Lôi cũng bị Tống Hậu Lượng phong tỏa… Lưu Lôi xong đời rồi”.

Nghe thấy vậy.

Đàm Bát Diệu nổi giận, ném tách trà trong tay khiến nó vỡ vụn.

Sau đó, ông ta giận dữ nói: “Tên Tống Hậu Lượng này không phải đang bắt Lưu Lôi, mà là đánh vào mặt nhà họ Đàm chúng ta. Biết tôi sắp tới Tu Hà, nên đánh ra oai phủ đầu đây mà!”

Trần Kiệt tiếp tục nói: “Chỉ e là không chỉ như vậy”.

Đàm Bát Diệu nghi ngờ nói: “Con nói tiếp đi”.

Trần Kiệt trả lời: “Nghe nói, người đi cùng Tống Hậu Lượng đến phong tỏa hộp đêm Tử Vũ, khiến Lưu Lôi lọt lưới, còn có Tiêu Chính Văn. Rất có khả năng hắn là một nhân vật lớn nào đó”.

Đàm Bát Diệu bật cười: “Lại là Tiêu Chính Văn, ngày trước hắn khiến Tử Thạch rơi vào lưới, hôm nay lại khiến Lưu Lôi lọt lưới. Hắn thật sự muốn đối đầu với nhà họ Đàm tôi, hắn cho rằng nhà họ Đàm không có ai sao? Một thằng ở rể vô dụng, tôi phải xem xem hắn còn có thể tạo ra sóng gió gì nữa!”

Trần Kiệt nói thẳng: “Sư phụ, con xin chỉ thị, một khi xuống máy bay, con muốn đi bắt tên Tiêu Chính Văn đó tới, bắt hắn phải quỳ xuống dưới chân sư phụ xin tha mạng, để hắn biết rằng nhà họ Đàm chúng ta lợi hại thế nào”.

Đàm Bát Diệu cười nói: “Được, nếu đã như vậy, thì con hãy tới nhà họ Khương, bắt tên Tiêu Chính Văn tới đây, sư phụ sẽ đích thân đến Tổng Cục chấp pháp Tu Hà một chuyến, sư phụ muốn xem thử rốt cuộc Tống Hậu Lượng có coi nhà họ Đàm chúng ta ra gì hay không”.

Một luồng khí thế đột nhiên tỏa ra khắp máy bay, thể hiện rõ thực lực quân vương huyền cấp hai sao của Đàm Bát Diệu.

Đàm Bát Diệu lấy ra một hộp báu vật mà anh cả của ông ta Đàm Lệnh Hồ bảo ông ta đem tới, ma sát nhẹ nhàng trên tay.

Bên trong chiếc hộp này có chứa thứ quý giá khiến Tống Hậu Lượng phải cúi mình, là báu vật của tổ tiên nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ truyền lại.

Lần này, để cứu Đàm Tử Thạch, nhà họ Đàm đã phải bỏ ra báu vật gia truyền tuyệt thế.

Tiêu Chính Văn, Tống Hậu Lượng…

Chúng mày đợi đấy, ông đây nhất định sẽ nghiền nát chúng mày.

Đọc truyện chữ Full