Chương 671: Lập lời thề ở sân bay
Hai giờ chiều, máy bay của Đàm Bát Diệu hạ cánh tại sân bay quốc tế Tu Hà.
Nhưng từ tám giờ sáng đã có vài người xuất hiện tại sân bay, trong số những người này có các thương gia giàu có và thế lực ngầm ở Tu Hà.
Lưu Lôi bị Tống Hậu Lượng bắt đi, bây giờ đã bị giam trong nhà giam của Tổng Cục chấp pháp Tu Hà.
Tai mắt thám thính của nhà họ Đàm ở Tu Hà đã bị nhổ tận gốc, đối với nhà họ Đàm mà nói, đây chắc chắn là một cú đả kích hủy diệt.
Những người ở đây đều có mục đích riêng, danh nghĩa là tiếp đón nhưng thực tế lại là muốn tiếp nhận tất cả những gì Lưu Lôi có được ở Tu Hà.
Đàm Bát Diệu vừa xuống máy bay, đám người này liền bước nhanh đến.
Một ông già tóc bạc nói với Đàm Bát Diệu: “Ông hai Đàm, cuối cùng ông cũng tới. Nhà họ Tiết chúng tôi chờ ông ở đây lâu lắm rồi, ông cụ nhà chúng tôi muốn mời ông tới nhà họ Tiết nói chuyện, ông nhất định phải tới đấy!”
“Ông hai Đàm, tôi là Mục Sơn của hộp đêm Tử Hoàng, gần đây nghe nói Lưu Lôi bị thất thế ở Tu Hà, chúng tôi vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Bây giờ ông hai Đàm đến rồi, chúng ta cùng nhau tụ họp ở hộp đêm Tử Hoàng nhé”.
Một người đàn ông có vết sẹo do dao kiếm trên mặt bước ra từ trong đám người, lớn tiếng nói.
“Ông hai Đàm, còn có chúng tôi, ông nhìn bên này…”
Đám người đó vô cùng nhiệt tình và kích động.
Trần Kiệt liếc nhìn một lượt, cúi đầu nói với Đàm Bát Diệu: “Lưu Lôi ngã ngựa, những người này vừa nhìn là biết muốn nhận được sự ủng hộ của nhà họ Đàm chúng ta. Sư phụ, hay là để con hộ tống sư phụ ra ngoài”.
Đàm Bát Diệu xua tay, hít sâu một hơi, cao giọng nói với đám người trước mặt: “Tôi là Đàm Bát Diệu ông hai nhà họ Đàm, gần đây, thiếu gia nhà họ Đàm bị hãm hại vào tù, Lưu Lôi thất thế, đây rõ ràng là âm mưu nhắm vào nhà họ Đàm chúng tôi! Đàm Bát Diệu tôi thông báo với mọi người ngay tại đây, ai đã hợp tác với nhà họ Khương thì mau chóng cân nhắc phân lượng của mình, Đàm Bát Diệu tôi muốn lấy đầu của Tiêu Chính Văn”.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cảm thấy thương xót cho Tiêu Chính Văn.
Nhà họ Khương và Tiêu Chính Văn e là không chịu nổi cơn giận của nhà họ Đàm.
Đàm Bát Diệu dưới sự hộ tống của Trần Kiệt đã rời khỏi sân bay quốc tế Tu Hà, đến thẳng Tổng Cục chấp pháp Tu Hà.
Lời nói của Đàm Bát Diệu chính là lời cảnh cáo cho những ai đang hợp tác với nhà họ Khương, nhà họ Đàm muốn ra tay với nhà họ Khương, ai không muốn bị liên lụy thì mau chóng xóa bỏ hợp đồng với nhà họ Khương.
Tin tức nhanh chóng truyền đi, trong chốc lát, gần như tất cả người dân Tu Hà đều biết nhà họ Đàm muốn ra tay với nhà họ Khương.
Hơn nữa, ông hai nhà họ Đàm còn nói rõ, bất kì kẻ nào còn dám hợp tác với nhà họ Khương, thì cũng sẽ trở thành kẻ địch của cả nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ.
Trong lúc này, Khương Văn Kỳ và đám người nhà họ Khương đang lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng đi đi lại lại trong sảnh lớn.
Người làm người nhà họ Khương tới báo cáo:
“Tổng giám đốc Lưu của tập đoàn Tân Nguyệt Tu Hà quyết định đơn phương chấm dứt hợp đồng, còn chính thức vạch rõ ranh giới với nhà họ Khương”.
“Tổng công ty Nhất Khí Tu Hà cũng quyết định đơn phương dừng hợp đồng, chính thức phân rõ ranh giới với nhà họ Khương”.
Chỉ một lúc, gần như tất cả doanh nghiệp ở Tu Hà đều không bằng lòng tiếp tục hợp tác với nhà họ Khương, chỉ vì câu nói của ông hai nhà họ Đàm.
Khương Văn Kỳ lớn tiếng quát tháo: “Mau đi tìm, bất luận thế nào cũng nhất định phải tìm được nguồn cung ứng”.
Đám người làm nhà họ Khương vội vã rời khỏi đại sảnh.
Khương Văn Kỳ còn nói thêm một câu: “Mau gọi Khương Học Bác tới đây cho tôi, tôi muốn xem, rốt cuộc tối qua họ đã làm những gì?”
Không lâu sau, Khương Học Bác bị đám người làm nhà họ Khương đưa vào.
Khương Văn Kỳ mở miệng mắng chửi: “Khương Học Bác, rốt cuộc chú đã làm gì, nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ đã tìm tới tận cửa rồi, chú còn ngủ được à? Chú nói xem, hôm qua tôi đã bảo chú đến tìm nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ, không để bọn họ giận cá chém thớt nhà họ Khương rồi cơ mà, rốt cuộc chú có đi giải quyết không hả?”
Khương Học Bác trừng lớn hai đôi mắt thâm quầng, lắc đầu xong mới tỉnh táo trở lại.
Tối qua Khương Học Bác vừa trải qua phút giây sinh tử trong phòng tắm nhà họ Cổ, không dễ gì nhặt về được cái mạng, nhưng cái cảm giác đáng sợ khi cận kề cái chết vẫn luôn bám riết ông ta.
Cứ mỗi lần chìm vào giấc ngủ, ông ta lại gặp ác mộng, mơ thấy ông ta bị người giết hại, khiến ông ta cả đêm không chợp mắt được.
Vừa nhắm mắt không lâu thì bị đám người làm gọi dậy đưa tới sảnh lớn nhà họ Khương.
Khương Học Bác vừa nghe Khương Văn Kỳ mắng mỏ, cũng nổi giận nói: “Đêm qua tính mạng em nghìn cân treo sợi tóc, anh còn dám nói em không để tâm à? Nói cho anh biết Khương Văn Kỳ, nếu anh muốn em cút ngay cũng được, muốn phân nửa tài sản nhà họ Khương cho em cũng được, em lập tức đưa vợ con em rời khỏi nhà họ Khương”.
Khương Văn Kỳ nghe xong liền nói: “Chú nằm mơ à? Bây giờ người nắm quyền nhà họ Khương là Khương Văn Kỳ tôi. Với một câu nói của Khương Văn Kỳ tôi, cậu chỉ có thể cụp đuôi mà cút khỏi nhà họ Khương”.
Khương Học Bác nói: “Vậy thì em phải nhìn xem, rốt cuộc anh làm thế nào mới khiến em cút khỏi đây!”
Khương Văn Kỳ lấy ra con dấu nhà họ Khương, gọi người làm từ bên ngoài sảnh lớn vào: “Người đâu, kéo ba người Khương Học Bác ra khỏi nhà họ Khương”.
Bốn người làm đứng ra trước, bao vây Khương Học Bác.
Khương Học Bác tức giận nói: “Tôi xem ai dám?”
Câu nói này đã khiến bốn người làm kia không dám tiến lên nữa.
Khương Học Bác giận dữ hét toáng lên: “Trái lại tôi muốn xem Khương Văn Kỳ anh còn có thể làm gì. Tôi sẽ mách tội của anh với bố”.
“Không hay rồi, gia chủ, có người ra lệnh cho đám côn đồ tới đập phá nhà họ Khương chúng ta!”
Một tên gác cổng chạy thẳng vào trong, lớn tiếng kêu lên với Khương Văn Kỳ và Khương Học Bác.
Khương Văn Kỳ hỏi: “Ai tới, hay là nhà họ Đàm?”
Tên gác cổng lắc đầu: “Bọn chúng không nói tên tuổi”.
Khương Văn Kỳ chạy bước lớn ra bên ngoài: “Thật sự là coi nhà họ Khương chúng ta dễ bị bắt nạt như thế sao, tôi phải xem rốt cuộc là kẻ nào dám động tới nhà họ Khương chúng ta”.
Lúc này, đám người làm nhà họ Khương cũng lần lượt tập hợp đi ra ngoài cổng.
Trước cổng nhà họ Khương, một gã đàn ông vạm vỡ đứng đó, sau lưng hắn còn có một đám đàn em.
Hơn nữa, quan trọng hơn là gã đàn ông vạm vỡ dẫn đầu chính là đồ đệ của Đàm Bát Diệu – Trần Kiệt.
Còn đám người nhà họ Khương lại lăn lộn dưới đất ôm đầu kêu la thảm thiết.
Trần Kiệt ngang ngược đứng ở cửa, nói với Khương Văn Kỳ: “Một đám ô hợp, loại rác rưởi như các ông mà cũng bắt chẹt được Lưu Lôi, thật không biết nên khen các ông tài giỏi hay là Lưu Lôi quá kém cỏi đây”.
Khương Văn Kỳ nhíu mày nhìn Trần Kiệt, ông ta không hề quen biết người này: “Cậu là ai, sao lại đến nhà họ Khương quấy phá, không muốn sống nữa phải không?”
Trần Kiệt cười phá lên: “Một gia tộc hạng ba ở Tu Hà lại có thể kiêu căng như vậy”.
Sau đó, Trần Kiệt chậm rãi nói: “Chúng tôi là người nhà họ Đàm, mau đưa Tiêu Chính Văn ra đây chịu chết đi, tôi chỉ cho các ông một phút, nếu Tiêu Chính Văn không bước ra thì chúng tôi sẽ phá luôn nhà họ Khương các ông!”
Tốc độ của nhà họ Đàm quá nhanh!
Khương Văn Kỳ kinh ngạc biến sắc nói: “Đại nhân à, nhất định là các cậu hiểu lầm rồi. Tiêu Chính Văn không ở đây, cậu ta đã sớm tách khỏi nhà họ Khương rồi. Nếu cậu muốn bắt người thì hãy tới biệt thự Thương Hải Số Một, gia đình Tiêu Chính Văn đang ở đó!”
Nghe xong, Trần Kiệt cười gằn nói: “Thứ lỗi, chỉ còn nửa phút”.
Đám đàn em của Trần Kiệt kẻ nào kẻ nấy đều xoa nắm đấm, chuẩn bị đánh đám người nhà họ Khương một trận.