TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 672

Chương 672: Đánh Trần Kiệt

Khương Văn Kỳ sốt ruột đến mức tim đập thình thịch, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ông ta vội vàng kêu lên: “Các cậu thực sự đã nhầm rồi”.

“Còn mười giây cuối cùng”.

Trần Kiệt lạnh lùng nói.

Khương Văn Kỳ tỏ vẻ buồn rầu, nói: “Đại nhân, Tiêu Chính Văn thực sự không có ở đây!”

Mười giây cuối cùng đã trôi qua.

Trần Kiệt vung tay lên, lớn tiếng ra lệnh: “Lục soát cho tôi, phát hiện Tiêu Chính Văn thì giết luôn”.

Đám thuộc hạ của hắn lập tức ùa vào nhà họ Khương, người làm của nhà họ Khương đều co rúm người lại, không dám ngăn cản.

“Tên họ Đàm kia, đây là các người tự tìm chết đấy nhé!”

Bỗng một giọng nói giận dữ vang lên sau lưng mọi người.

Tất cả ngoái lại nhìn, liền thấy Tiêu Chính Văn cả người tỏa ra sự lạnh lẽo, bước từ bên ngoài vào, bên cạnh anh là Khương Vy Nhan.

Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn xách theo thuốc bổ, đến thăm Khương Học Bác.

Dù sao tối qua cả nhà Khương Học Bác suýt nữa đã về chầu Diêm Vương, Khương Vy Nhan về tình về lý cũng nên tới thăm.

Tuy cô đã vạch rõ ranh giới với nhà họ Khương, nhưng đó cũng là nhằm vào đám người Khương Văn Kỳ và Khương Thái Xương.

Đối với người bố này, Khương Vy Nhan vẫn có chút không buông bỏ được.

Không ngờ Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan vừa đến cổng nhà họ Khương, đã tận mắt chứng kiến cảnh đám người nhà họ Đàm đang hoành hành ngang ngược.

Khương Văn Kỳ vừa thấy Tiêu Chính Văn thì như nhìn thấy thùng trút giận, chỉ thẳng mặt anh nói: “Cậu ta chính là Tiêu Chính Văn, nếu các cậu muốn trả thù thì tìm cậu ta ấy, đừng trả thù nhầm người”.

Trần Kiệt nghe thấy thế thì nghiêng đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Mày chính là Tiêu Chính Văn đã hại thiếu gia của bọn tao vào tù đúng không? Tao phải cho mày biết đắc tội nhà họ Đàm bọn tao sẽ có hậu quả gì, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày”.

Trần Kiệt vung tay lên, lệnh cho đám thuộc hạ xông về phía Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn không những không lùi lại mà còn tiến lên, xách thuốc bổ bước về phía thuộc hạ của Trần Kiệt.

Anh ném thẳng hai cái túi trong tay lên không trung, đấm liên tiếp vào đám thuộc hạ của Trần Kiệt.

Bốp!

Đám ô hợp này nằm bẹp xuống đất, ôm ngực kêu đau.

Trần Kiệt thấy thế, mắt như muốn nứt ra, hét lớn: “Tiêu Chính Văn, mày muốn chết à?”

Một tiếng gầm vang lên, khí thế của binh vương huyền cấp hai sao bỗng lan khắp cổng nhà họ Khương.

Ánh mắt Trần Kiệt biến đổi, bàn chân khẽ đạp, rồi lao về phía Tiêu Chính Văn.

Tư thế lao tới của hắn vô cùng quái dị, hai nắm tay hắn siết chặt, tấn công về phía Tiêu Chính Văn với hình dạng đầu búa.

Tiêu Chính Văn cười khẩy, tung ra một nắm đấm đơn giản, nện trúng lồng ngực Trần Kiệt, khiến hắn ngã nhào xuống đất.

Cả người hắn lập tức bay ra, va mạnh xuống đất, miệng phun máu tươi, vẻ mặt ngạc nhiên tột độ.

Chỉ một cú đấm đã đánh bại hắn?

Tên Tiêu Chính Văn này mạnh đến vậy sao?

Thuốc bổ rơi xuống, Tiêu Chính Văn đúng lúc giơ tay ra đỡ.

Thời gian vừa khớp, không lệch tý nào.

Nắm đấm này nhìn thì đơn giản, nhưng thực chất ẩn chứa sức mạnh nghìn cân.

Trần Kiệt trúng cú đấm này, nhất thời trong người nhộn nhạo, phun ra mấy ngụm máu.

Phịch!

Trần Kiệt phun máu xong thì quỳ phịch xuống đất.

Hắn muốn chống hai tay đứng dậy, nhưng hai tay không còn chút sức lực nào.

Mấy lần đứng lên rồi lại ngã xuống, một lúc sau hắn cũng không còn nghĩ đến việc đứng dậy nữa.

Tiêu Chính Văn đạp chân lên lưng hắn, lạnh lùng nói: “Ai cử anh đến đây?”

Trần Kiệt nói không rõ ràng: “Là ông hai Đàm Bát Diệu, ông ấy đã đến Tu Hà rồi, bây giờ đang trên đường đến Tổng Cục chấp pháp Tu Hà. Ông ấy chuẩn bị dùng tới báu vật gia truyền của nhà họ Đàm để khiến Tống Hậu Lượng bó tay chịu trói”.

Có thể khiến đường đường là tổng tư lệnh của Tổng Cục chấp pháp Tu Hà như Tống Hậu Lượng phải bó tay chịu trói, rốt cuộc báu vật gia truyền đó là gì đây?

Tiêu Chính Văn hơi hoài nghi hỏi: “Là gì vậy?”

Trần Kiệt trả lời ngay lập tức: “Cái này thì tôi thực sự không biết, nghe nói là đồ của mấy ông trùm chiến khu”.

Tiêu Chính Văn giơ chân đá Trần Kiệt vào một góc.

Trần Kiệt rên rỉ một tiếng rồi ngất lịm đi.

Từ Phân và Khương Thần nghe thấy tiếng động ở cổng nhà họ Khương, liền nhanh chóng chạy ra.

Tiết Mai và Khương Mỹ Nghiên cũng theo sát phía sau.

Nhất thời, tất cả người nhà họ Khương đều có mặt ngoài cổng.

Khương Văn Kỳ nhìn đám thuộc hạ nhà họ Đàm bị đánh đến mức bò lê dưới đất, cuống đến nỗi đi đi lại lại như kiến bò chảo nóng: “Chết rồi, lần này chết thật rồi, cậu nhìn cậu xem, lần này thì đắc tội với nhà họ Đàm rồi, nhà họ Khương chúng tôi chắc chắn không được yên thân. Cậu cậy cậu là chủ soái thì không sao, nhưng nhà họ Khương chúng tôi phải làm sao bây giờ?”

Tiết Mai cũng đổ thêm dầu vào lửa: “Phải đấy, nhà họ Đàm này là thế gia giàu có ở Thượng Hỗ, nếu đắc tội bọn họ thì sợ là không đủ nhét kẽ răng cho bọn họ ấy”.

Khương Văn Kỳ và Tiết Mai chĩa luôn mũi dùi về phía nhà Khương Học Bác, rõ ràng là muốn đuổi hẳn nhà Khương Học Bác ra khỏi nhà họ Khương.

Từ Phân thì giãy nảy lên: “Anh xem anh nói kìa, chẳng lẽ chúng tôi muốn đắc tội với nhà họ Đàm chắc? Người ta đã đánh tới tận cổng nhà rồi, lẽ nào chúng tôi còn phải chường mặt ra đứng im cho họ đánh, không được đánh trả sao?”

Có lẽ Khương Học Bác cảm kích vơn cứu mạng của Tiêu Chính Văn tối hôm qua, không ngờ còn nói đõ cho anh: “Hừ, các người còn buông lời cay đắng ở đây nữa à? Nếu không nhờ Tiêu Chính Văn ra tay cứu giúp, thì không biết chứng nhà họ Khuong đã bị đám người này lật tung lên rồi.”

Khương Văn Kỳ hậm hực nói: “Nếu đã vậy thì Khương Học Bác, chú cút luôn đi cho tôi nhờ! Chẳng phải tôi bảo chú đến nhà họ Đàm xin lỗi sao? Kết quả không những không giải quyết nổi ổn thỏa, mà còn để nhà họ Đàm công khai tát vào mặt tôi trước mặt tất cả mọi người ở Tu Hà! Từ hôm nay trở đi nhà họ Khương tôi không có người như chú!”

Trán Khương Học Bác nổi lên gân xanh: “Bố còn chưa chết đâu, nhà họ Khương này không đến lượt anh làm chủ.”

Nhất thời Khương Văn Kỳ và Khương Học Bác cãi nhau ầm ĩ.

Tiêu Chính Văn đứng bên cạnh hờ hững nhìn. Khương Thái Xương còn chưa chết mà nhà họ Khương đã lục đục nội bộ không dứt rồi.

Nếu lão mà nhắm mắt xuôi tay, thì sợ là nhà họ Khương sẽ loạn mất.

Khương Vy Nhan kéo tay áo Tiêu Chính Văn, nói: “Tiêu Chính Văn, anh nói một câu giúp bố đi”.

Tiêu Chính Văn tiến lên, khí thế tỏa ra, khiến Khương Văn Kỳ phải lùi lại liên tiếp.

Khương Văn Kỳ gầm lên: “Tiêu Chính Văn, cậu muốn làm gì hả? Đây là nhà họ Khương, cậu đừng làm bừa!”

“Một nhà họ Đàm nho nhỏ chẳng là cái thá gì đối với tôi cả”.

Tiêu Chính Văn nói với vẻ chắc nịch: “Nếu tôi bắt nhà họ Đàm đến tận nơi xin lỗi thì sao?”

Tiết Mai che miệng cười lớn: “Nhà họ Đàm là thế gia hàng đầu Thượng Hỗ, ông ta sẽ cúi đầu trước nhà họ Khương chúng tôi sao? Cậu đừng nằm mơ nữa, ông ta không bắt nhà họ Khương chúng tôi đền mạng thì chúng tôi đã cảm tạ trời đất rồi”.

Khương Văn Kỳ thì trợn trắng mắt: “Nếu cậu có thể khiến nhà họ Đàm đến tận nhà họ Khương xin lỗi, thì tôi nhường luôn cậu vị trí gia chủ nhà họ Khương”.

Tiêu Chính Văn đứng dậy nói: “Được, tôi đồng ý với vụ cá cược này. Trong vòng hai ngày, tôi chắc chắn sẽ khiến nhà họ Đàm đến tận nơi xin lỗi”.

Khương Văn Kỳ lạnh lùng nói: “Nhưng trước đó, tôi vẫn là gia chủ nhà họ Khương, ngày nào tôi còn là gia chủ nhà họ Khương, thì cả nhà Khương Học Bác không được phép đặt chân vào nhà họ Khương nửa bước”.

Khương Văn Kỳ nói xong liền vào thẳng nhà, lệnh cho người làm nhanh chóng đóng cửa lại.

Khương Học Bác tức đến mức đưa tay ôm ngực.

Khương Thần châm chọc: “Tiêu Chính Văn, anh ăn no rửng mỡ, cố ý khiến chúng tôi không được sống yên ổn phải không? Lần này thì hay rồi, vì vụ cá cược vớ vẩn của anh mà chúng tôi khỏi vào nhà họ Khương rồi”.

Đột nhiên Từ Phân nhớ ra gì đó, nịnh nọt nói: “Con rể, con xem hiện giờ bố mẹ cũng không có chỗ ở, hay là cho bố mẹ đến ở biệt thự của con một thời gian nhé?”

Tiêu Chính Văn không đáp lời.

Khương Học Bác gầm lên với Khương Thần: “Quỳ xuống, xin lỗi anh rể mày đi!”

Đọc truyện chữ Full