TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 692

Chương 692: Hoãn lại

Ngày thứ hai Tiêu Chính Văn đến Dược Đô, bầu trời xuất hiện vệt trắng bụng cá đầu tiên, mặt trời vẫn rực rỡ, khi ánh mặt trời chiếu xuống, vẫn ấm áp dễ chịu, tất cả mọi thứ vẫn như trước đó.

Tiêu Chính Văn đứng ngoài cửa sổ, nhìn phong cảnh bên dưới khách sạn Dược Đô, tay anh cầm một ly rượu, chậm rãi uống cạn. Lúc mới vào miệng mùi vị hơi đắng chát, nhưng uống được một lúc lại có cảm giác dư âm đọng mãi.

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn xuống dưới, đập vào mắt là phong cảnh, ngẩng đầu lên là mây hồng.

Khách sạn Dược Đô được xây dựng ở khu vực thượng nguồn sông.

Phong cảnh ở thượng nguồn tươi đẹp, nước sông chảy về Đông, sóng gợn lăn tăn.

Khương Vy Nhan dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy, nhìn về phía Tiêu Chính Văn, khuôn mặt ngượng ngùng.

Tiêu Chính Văn nhìn Khương Vy Nhan, thời gian không để lại bất cứ dấu vết gì trên khuôn mặt cô, anh vẫn nhớ đây là dáng vẻ lúc cô lần đầu xuất hiện.

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói: “Em dậy rồi à? Buổi đấu giá sản phẩm dược sắp bắt đầu rồi!”

“A!”

Khương Vy Nhan vội vàng đi tìm quần áo, thử hết bộ này đến bộ khác: “Sao anh không gọi em dậy? Ngày đầu đấu giá đã đến muộn, ngại chết đi được!”

Tiêu Chính Văn cất bước đi tới, vuốt cằm Khương Vy Nhan, nói: “Đến muộn thì sao chứ? Cứ để bọn họ chờ thêm đi”.

Khương Vy Nhan bật cười, nói: “Vớ vẩn, chúng ta là người được mời đến, đừng nên đến muộn, nếu không, người ta lại tưởng chúng ta không có thành ý hợp tác”.

“Được, anh nghe vợ hết”.

Tiêu Chính Văn cười đáp, lấy một tấm danh thiếp ra, trên đó viết tên của Ôn Bất Lâm.

Đúng vậy, tối hôm qua, sau khi Tiêu Chính Văn tiết lộ thân phận anh Bạch với ông ấy, Ôn Bất Lâm cứ như biến thành một người khác, không những hỏi han ân cần, mà còn chủ động đưa danh thiếp cho Tiêu Chính Văn.

Ôn Bất Lâm nói với Tiêu Chính Văn, sau này nếu anh có bất cứ lời dặn dò gì, thì cứ gọi thẳng điện thoại cho ông ấy.

Ôn Bất Lâm không nói cho Tiêu Chính Văn số điện thoại của thư ký, mà là số di động của ông ấy.

Ôn Bất Lâm lo nếu Tiêu Chính Văn gọi cho thư ký riêng, rồi thư ký riêng lại gọi cho mình, sợ là sẽ ảnh hưởng đến tốc độ phục vụ anh.

Dù sao đây cũng là cậu Bạch!

Cậu ấy là tỷ phú đã đầu tư mấy chục tỷ tệ, sợ là cả Hoa Quốc cũng không có ai giàu bằng cậu Bạch.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là cậu Bạch không thể bỏ mặc được.

Nếu như lọt được vào mắt xanh của cậu ấy, nhận được khoản đầu tư lớn thì chẳng khác gì cá chép vượt vũ môn, một bước lên trời.

Tiêu Chính Văn gọi đến số điện thoại của Ôn Bất Lâm.

Tút tút tút.

Điện thoại được kết nối.

Ôn Bất Lâm lên tiếng trước, giọng điệu cung kính: “Cậu Bạch, không biết cậu tìm tôi có việc gì vậy?”

Tiêu Chính Văn trầm mặc.

Ôn Bất Lâm sực nhớ ra, sửa lời: “Cậu Tiêu, cậu Tiêu, tôi xin lỗi, sau này tôi tuyệt đối sẽ không gọi nhầm nữa”.

Lúc này, Tiêu Chính Văn mới thờ ơ nói: “Hãy nhớ, không có lần sau đâu”.

“Được, được”.

Ôn Bất Lâm gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Tiêu Chính Văn nói thẳng: “Hoãn buổi đấu giá sản phẩm dược xuống buổi chiều”.

Ôn Bất Lâm hoài nghi nói: “Tôi biết rồi, giờ tôi đi thông báo ngay đây. Cậu Tiêu, hoãn đến mấy giờ chiều thì ổn thỏa nhất?”

Tiêu Chính Văn nhìn về phía Khương Vy Nhan vẫn đang thay quần áo, làn da trắng muốt lộ ra bên ngoài, quả thực khiến người ta phải suy nghĩ vẩn vơ.

Anh trầm tư một lúc mới đáp: “Nếu thế thì hoãn đến sau một giờ chiều đi! Chúng tôi ăn sáng xong sẽ đến đó!”

Ôn Bất Lâm vội vàng nói: “Được, được, vậy tôi sẽ chờ cậu ở trung tâm triển lãm sản phẩm dược”.

Tút tút tút.

Điện thoại ngắt kết nối.

Khương Vy Nhan vất vả lắm mới mặc xong quần áo, còn không kịp chải đầu trang điểm đã giục Tiêu Chính Văn đi.

Tiêu Chính Văn ôm lấy cô, nói bên tai cô: “Không cần sốt ruột, chúng ta cứ bình tĩnh được không?”

Khương Vy Nhan cảm thấy cơ thể có một luồng gió nhẹ thổi qua, cả người nhào vào lòng Tiêu Chính Văn, gò má cô lập tức đỏ bừng, trông vô cùng hấp dẫn.

Khương Vy Nhan nũng nịu nói: “Anh đừng quậy nữa, phải đến triển lãm sản phẩm dược rồi”.

Tiêu Chính Văn hôn lên đôi môi xinh xắn của Khương Vy Nhan, dịu dàng nói: “Không sao đâu, buổi đấu giá sản phẩm dược đã hoãn đến một giờ chiều rồi. Không ai có thể làm phiền đến anh và em cả!”

“A!”

Trong tiếng kêu thảng thốt của Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn và cô lại vùi vào chiếc giường lớn mềm mại.

Khương Vy Nhan vừa mặc xong quần áo, lại lần nữa cởi sạch không còn gì.

Không ai biết về chuyện ở khách sạn Dược Đô, mọi người đều thắc mắc tại sao buổi đấu giá sản phẩm dược lại hoãn?

Ngay khi nhận được lệnh của Tiêu Chính Văn, Ôn Bất Lâm lập tức thông báo hoãn buổi đấu giá sản phẩm dược đến một giờ chiều.

Hoa tươi, rượu ngon, và thảm đỏ.

Trung tâm triển lãm sản phẩm dược là trung tâm hoạt động của hiệp hội Dược Đô, trước giờ luôn là nơi tổ chức tất cả các hoạt động lớn nhỏ của hiệp hội.

Những người có thể vào trung tâm triển lãm sản phẩm dược đều là những thế gia hàng đầu ở Giang Trung.

Tay ai cũng cầm ly rượu, nói chuyện sôi nổi.

Bọn họ cười nói vui vẻ, mỗi hành động đều cho thấy dáng vẻ của người thành công. Một tướng thành công vạn thây khô, những người có thể lên đến đỉnh cao thì không ai biết đến bóng râm dưới ánh mặt trời cả.

Đương nhiên, trên hoa tươi chỉ có hương hoa, thứ cắm trong bùn thì không được thấy ánh mặt trời.

Giám đốc Thái của trung tâm triển lãm sản phẩm dược cầm ly rượu bước lên hội trường, anh ta đứng trên bục phát biểu, lớn tiếng tuyên bố: “Buổi đấu giá sản phẩm dược hôm nay sẽ hoãn đến một giờ chiều, xin các vị khách quý hãy rời đi theo thứ tự”.

Thái Văn nở nụ cười, dáng vẻ nho nhã rất bắt mắt.

Tất cả mọi người đều xì xào, hoãn á?

Từ khi hiệp hội Dược Đô được thành lập đến nay, chưa từng hoãn bất cứ hoạt động quan trọng nào, buổi đấu giá sản phẩm dược lần này lại càng là sự kiện lớn mười năm một lần, vậy mà bảo hoãn là hoãn.

Một tiểu thư mặc sườn xám nói: “Sao lại bất ngờ như vậy, trước đó chúng tôi không nhận được bất cứ thông báo nào cả, thế này chẳng phải khiến chúng tôi mất công đến đây sao”.

“Phải đấy!”

Có người dẫn đầu, mọi người trong trung tâm triển lãm sản phẩm dược nhao nhao phụ họa.

Bọn họ rất tự cao, điều bọn họ cần là thể diện.

Dù triển lãm sản phẩm dược có thế nào thì cũng không thể để bọn họ mất công đi một chuyến như vậy được.

Thái Văn cười đáp: “Thực sự rất xin lỗi mọi người, chúng tôi cũng chỉ mới nhận được tin, nghe nói đây là mệnh lệnh tạm thời của ông Ôn, chúng tôi cũng không còn cách nào khác”.

Ông Ôn?

Là nhân vật tai to mặt lớn ở Dược Đô, Ôn Bất Lâm có uy vọng cực kỳ lớn ở hiệp hội Dược Đô, thậm chí là cả Dược Đô.

Lúc này, Thái Văn nhắc đến tên Ôn Bất Lâm, một là để chặn miệng những lời bàn tán, hai là để phủi sạch trách nhiệm.

Nếu các người có bản lĩnh, thì đi tìm ông Ôn mà thắc mắc.

Tiếng ồn ào lập tức lắng xuống.

Thái Văn đắc ý nhếch mép cười khẩy, tôi biết ngay là các người không dám gây rắc rối cho ông Ôn mà.

Một đám sợ mạnh hiếp yếu.

Đọc truyện chữ Full