Chương 693: Cậu sẽ cầu xin tôi vào
Một người mặc áo màu xám nhạt nói: “Xin hỏi lý do là gì vậy? Phải biết rằng buổi đấu giá sản phẩm dược trước giờ chưa từng bị hoãn, ít nhất cũng phải tiết lộ chút tin tức chứ, nếu không khó mà bịt được miệng mọi người.
Nhìn đi!
Đúng là không ngoài dự đoán của Thái Văn.
Đám người này thấy đối phương có thế lực quá mạnh, nên quyết định tìm bậc thang khác để xuống nước.
“Việc này…”
Thái Văn do dự một lúc mới nói: “Tin tức được công bố bất ngờ, tôi cũng không biết nhiều. Hình như có một nhân vật có máu mặt không đến được, nên bảo ông Ôn hoãn thời gian”.
Cái gì?
Một hòn đá làm mặt hồ nổi sóng.
Mọi người lại càng ồn ào hơn.
“Có chuyện gì vậy? Ông Ôn – người đứng đầu Dược Đô Giang Trung mà phải nghe lệnh một người có máu mặt. Không ngờ vì người này mà hoãn cả buổi triển lãm sản phẩm dược”.
“Lẽ nào người có máu mặt này chính là người đã thu mua khách sạn Dược Đô hôm qua sao? Nghe nói hôm qua ông Ôn còn đích thân đi đón anh ta, đưa anh ta lên tận phòng”.
“Đúng là khó tin, không ngờ lại có thể gặp được ông trùm còn có máu mặt hơn cả ông Ôn. Nếu như có cơ hội uống một ly với người đó thì tốt biết bao”.
…
Thái Văn cũng không quan tâm đến lời bàn tán của mọi người, một mình rời khỏi trung tâm triển lãm sản phẩm dược.
Gần như trung tâm giải tán ngay tức thì.
Nhất thời, tin tức một nhân vật có máu mặt ra lệnh hoãn buổi đấu giá sản phẩm dược lan khắp Dược Đô.
Trên thì lên tít báo, dưới thì tin vỉa hè, gần như tất cả mọi người đang bàn tán về chuyện một nhân vật tai to mặt lớn đến triển lãm sản phẩm dược.
Ngô Giai vốn đã mua chuộc được nhân viên phục vụ ăn uống ở trung tâm triển lãm sản phẩm dược, định bỏ thuốc độc vào trà trái cây của Tiêu Chính Văn, khiến Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan trúng độc mà chết.
Nhưng kế hoạch đã thất bại.
Buổi đấu giá sản phẩm dược bị hoãn đúng là bất ngờ, chuyện này quá nhanh, khiến Ngô Giai trở tay không kịp.
Ngô Giai lập tức báo cáo với Đồ Hiêu, xin chỉ thị tiếp theo.
“Tướng quân, kế hoạch xuất hiện tình huống bất ngờ, buổi đấu giá sản phẩm dược bị hoãn đến một giờ chiều, theo tin tình báo thì rất có khả năng là Tiêu Chính Văn hạ lệnh cho Ôn Bất Lâm hoãn lại. Lẽ nào Tiêu Chính Văn đã phát hiện ra kế hoạch của chúng ta sao?”
Ngô Giai báo cáo, sắc mặt rất khó coi.
“Không thể nào, bên phía Ngô Kỳ không có bất cứ động tĩnh gì, năm mươi nghìn người ở ngoài Dược Đô vẫn án binh bất động, rõ ràng là Tiêu Chính Văn vẫn chưa phát giác ra kế hoạch của chúng ta”.
Lúc này, Đồ Hiêu đang ở trong biệt thự, sắc mặt vô cùng u ám.
“Tướng quân, tiếp theo đây chúng ta sẽ làm gì?”, Ngô Giai hỏi.
“Cứ giữ lại nhân viên phục vụ kia, chờ lúc mở màn vào một giờ chiều tiếp tục tiến hành ám sát. Hãy nhớ, Tiêu Chính Văn là một người lính. Nhất định phải phân tán sự chú ý của hắn, đừng để hắn có cơ hội nhìn ra sơ hở”.
Đồ Hiêu hạ lệnh.
“Rõ!”
“Thời gian thuốc độc phát tác khoảng ba phút, nếu Tiêu Chính Văn trúng độc, nhất định phải chắc chắn hắn đã chết hay chưa”.
“Vâng, thuộc hạ chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.
…
Thời gian dần trôi qua.
Có người bận rộn cho qua thời gian, có người ai oán cho qua thời gian, có người lơ mơ buồn ngủ cho qua thời gian, còn Tiêu Chính Văn thì đắm chìm trong hạnh phúc cho qua thời gian.
Thời gian nhanh hay chậm trên thực tế là do cảm nhận của mỗi người.
Khương Vy Nhan nằm trong lòng Tiêu Chính Văn, ngoan ngoãn như một chú thỏ.
Khương Vy Nhan nhìn đồng hồ, nói: “Sắp một giờ rồi, chúng ta phải nhanh lên thôi, không thể đến muộn được”.
Tiêu Chính Văn nhẹ giọng nói: “Cùng lắm anh bảo bọn bọ hoãn thêm ngày nữa, không ai có thể làm phiền thế giới của hai chúng ta cả”.
Khương Vy Nhan đẩy Tiêu Chính Văn, nói: “Anh đừng quậy nữa”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, không níu kéo cô nữa.
Khương Vy Nhan mặc xong quần áo, nói: “Anh nhớ xuống ăn sáng nhé, em đợi anh”.
Tiêu Chính Văn gật đầu.
“Tít!”
Đúng lúc này, có tin nhắn gửi đến.
Tiêu Chính Văn mở điện thoại ra xem, là tin nhắn của Long Nhất.
“Chủ soái, chúng tôi thực sự không tra được bất cứ ghi chép xuất cảnh nào của của Đồ Hiêu, Đồ Hiêu chắc chắn vẫn ở Dược Đô. Nếu như có ra khỏi Dược Đô thì rất có khả năng là đường bí mật của bên quân đội”.
Tiêu Chính Văn trầm tư rất lâu, mới mặc quần áo và rời khỏi phòng.
Từ tầng hai đến tầng bốn của khách sạn Dược Đô đều là nhà hàng, có vị trí hàng đầu.
Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan ăn xong, liền đi thẳng tới trung tâm triển lãm sản phẩm dược.
Cô gái này đúng là tích cực quá.
Thực ra, nếu Khương Vy Nhan muốn, thì buổi đấu giá sản phẩm dược này có thể dời đến tổ chức ở khách sạn.
Cuối cùng, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan vẫn đến muộn.
Những nhân vật hàng đầu, cùng với các ông trùm ở Dược Đô và từ nơi khác đến đã đến trung tâm, bắt đầu ngồi vào chỗ.
Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan vừa vào sảnh chính trung tâm triển lãm sản phẩm dược đã bị từng đôi mắt đổ dồn đến.
Tất cả những nhân vật thành công ở đây đều bị vẻ đẹp của Khương Vy Nhan thu hút, chiếc váy lộ lưng màu tím, trông cô như tiên giáng trần.
Mới nhìn thì như mỹ nữ bước từ trong truyện tranh ra, nhìn kĩ thì như tiên nữ chỉ trên trời mới có, chỉ ngắm được mà không với tới được.
Vẻ đẹp của Khương Vy Nhan khiến đàn ông nhìn mà chảy nước miếng, còn phụ nữ nhìn thì tự thẹn không bằng.
Nhất thời, những lời ghen ghét nổi lên.
“Xì, cũng chỉ có chút nhan sắc mà thôi, ngay cả buổi đấu giá sản phẩm dược mà cũng dám đến muộn, không biết là có học hay không, có khi là một đứa con gái vớ vẩn từ đâu đến”.
“Nhìn dáng vẻ cô ta kìa, chắc là bám được vào đại gia nào đó, nên mới được vào trung tâm triển lãm sản phẩm dược này”.
Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn bị bảo vệ của trung tâm ngăn lại, bọn họ đến muộn, theo quy định thì không được vào.
Khương Vy Nhan cuống hết cả lên, biết thế này cô đã đi sớm hơn chút, có khi còn có cơ hội làm quen với những người nổi tiếng kia.
Tiêu Chính Văn thờ ơ nói: “Cậu bảo vệ, cậu cứ để chúng tôi vào đi. Nếu không tôi sợ cậu sẽ bị mất việc đấy”.
Gã bảo vệ nở nụ cười khinh bỉ: “Anh tưởng anh là ai hả, trung tâm triển lãm sản phẩm dược có quy định riêng, nếu muốn vào thì mai đến sớm chút”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp: “Tôi đã cảnh cáo cậu rồi đấy, mong là đến lúc đó cậu không hối hận”.
Gã bảo vệ chìa tay ra ngăn Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan lại, ánh mắt tỏ ý đừng hòng được vào.
Tiêu Chính Văn nói nhẹ như không: “Nhớ là đừng hối hận nhé, đến lúc đó cậu phải mời chúng tôi vào đấy, nếu không chúng tôi sẽ không vào đâu”.
Gã bảo vệ lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
Mời các người vào sao? Đúng là hoang đường, nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại bỗng tỏ thái độ đắc ý.
Khương Vy Nhan kéo áo Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nhìn cô với ánh mắt kiên định, nói: “Em yên tâm đi, lát nữa bọn bọ sẽ phải mời chúng ta vào”.
Đúng vậy, không có anh Bạch thì buổi đấu giá sản phẩm dược này làm cho ai xem chứ?
Ôn Bất Lâm bước từ hậu trường ra, chống gậy bước lên bục.
Ông ấy nhìn hàng ghế đầu tiên, nhất thời nhìn chằm chằm hai chiếc ghế trống, trên đó viết tên của Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.
Ôn Bất Lâm thở dài, cuối cùng Tiêu Chính Văn vẫn không đến.
Cũng khó trách, một buổi đấu giá sản phẩm dược nhỏ bé thì khó mà lọt vào mắt xanh của cậu Bạch.
Ôn Bất Lâm liếc ra xa, bỗng nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang bị chặn ở ngoài cửa.