TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 715

Chương 715: Anh rốt cuộc ở cấp bậc nào rồi!

Dường như không có chút do dự, Tiêu Chính Văn liền gật đầu: “Được”.

Nói xong, hai người rời khỏi phòng khách, đến một mảnh đất trống trong sơn trang.

Bốn xung quanh đều là người của Minh Vương.

Long Nhất và Long Lân đứng sau Tiêu Chính Văn, trầm giọng hỏi: “Long Vương, Minh Vương này không đơn giản, anh vẫn nên cẩn thận chút, tôi sợ xảy ra bất trắc”. Tiêu Chính Văn bình thản cười nói: “Tôi biết rồi!” Lúc này, Minh Vương Harris khoanh hai tay trước ngực, đứng nguyên tại chỗ, dáng người vạm vỡ của ông ấy khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực! Tiêu Chính Văn đứng trước mặt ông ấy hoàn toàn giống như một người bình thường, đến trói gà cũng không chặt.

Ngay lập tức!

Minh Vương Harris đã ra tay, cơ thể của ông ấy hóa thành một tia chớp, biến mất trong nháy mắt!

Lực nổ mạnh mẽ gây ra vô số vết nứt trên mặt đất nơi ông ấy vừa đứng.

Và ngay trước khi mọi người kịp phản ứng, cú đấm bùng nổ của Minh Vương Harris đã đập vào ngực Tiêu Chính Văn một cách dữ dội!

Cú đấm này giống như một thiên thạch rơi xuống trái đất, uy lực và sức công phá khủng khiếp đến đáng sợ!

Giống như một cú va chạm với thiên thạch, mang theo luồng sát khí bức người! “Bùm!” Gần như trong giây tiếp theo, cú đấm của Minh Vương đã đánh sập một hố nơi Tiêu Chính Văn vừa đứng!

Bùn văng tung tóe, sỏi bay lên trời!

Lúc này, Tiêu Chính Văn đã lùi lại khỏi chỗ vừa rồi, trong mắt lóe lên luồng sát khí mãnh liệt!

Không chút do dự hay có bất kỳ hành động dư thừa nào, Tiêu Chính Văn lập tức giơ chân lên, đá mạnh vào người Minh Vương!

Cú đá này đủ để làm vỡ một chiếc xe tăng! “Bùm!” Nhưng! Trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, Minh Vương Harris giơ tay phải lên, trực tiếp chặn chân của Tiêu Chính Văn lại!

Khoảnh khắc đó, như có một tiếng sấm nổ rền vang trong không trung!

Cứ như thể cú đá của Tiêu Chính Văn đang đạp vào một tấm sắt cực kỳ cứng vậy!

Trong mắt mọi người, cánh tay phải của Harris với những đường gân hung bạo, to và thô hơn cả đùi của của người bình thường.

Cùng lúc đó, khóe miệng Harris lộ ra một tia giễu cợt, nói: “Vua Bắc Lương, cậu thụt lùi rồi!” Vừa dứt lời! Harris dùng tay còn lại, siết chặt mắt cá chân của Tiêu Chính Văn rồi nhanh chóng kéo anh về phía mình. Đồng thời tay kia của ông ấy đã tạo thành một nắm đấm, đấm mạnh vào ngực Tiêu Chính Văn!

Cú đấm này với luồng sát khí đáng sợ và lực va chạm đủ để đập vỡ một nghìn khối đá tảng!

Cho dù là cường giả cấp bậc chiến thần khi phải chịu cú đấm này cũng đành bó tay chịu chết, nổ tung thành từng mảnh! Nhưng! “Bụp” một tiếng!

Tiêu Chính Văn cũng giơ nắm đấm phải của mình lên, đấm vào tay Harris!

Trong khoảnh khắc, một tiếng động chói tai nổ ra, hai nắm đấm va chạm nhau với sức ép đáng sợ, không ngừng tỏa ra xung quanh!

Những người có thực lực yếu đã bị luồng sát khí đáng sợ đang hoành hành này áp đảo, bọn họ ngã phịch xuống đất, vẻ mặt kinh hoàng, toàn thân run rẩy! “Bịch bịch bịch!” Khoảnh khắc đó, Harris đã lùi lại bảy bướ!

cCòn Tiêu Chính Văn vẫn đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng nhìn đối phương, nói: “Ông lùi bước rồi”.

Nghe thấy câu này, Harris cười nhạo một tiếng, sau đó gầm lên, biến thành một cỗ máy giết người man rợ, nhanh chóng lao về phía Tiêu Chính Văn một lần nữa!

Ngay lập tức, một âm thanh bùng nổ do lực va chạm lại vang lên!

Trong mắt mọi người, hai người này giống như dư ảnh, không thể nào nhìn rõ hành động của bọn họ!

Chỉ có Long Lân đứng bên ngoài có thể nhìn được chuyển động của Tiêu Chính Văn và Harris.

Cho dù là Long Nhất cũng mơ hồ nhìn không rõ!

Đừng nói đến những người bình thường khác, trận chiến này giống như tua nhanh với tốc độ gấp hai mươi lần!

Giây tiếp theo!

Một tiếng nổ lớn, một bóng người bay ngược lên, để lại hai vết xước dài và hẹp trên mặt đất, sau đó quỳ một chân xuống, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện bằng ánh mắt đỏ rực! Thua rồi! Minh Vương thua rồi!

Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu những người của điện Minh Vương.

Bởi vì khi bọn họ nhìn thấy Minh Vương, máu đã trào ra trên khóe miệng ông ấy.

Còn Tiêu Chính Văn vẫn đứng nguyên tại chỗ mà không hề bị thương.

Lưu Thiên Đao đứng trong đám người, lúc này hít sâu một hơi!

Thực lực của Minh Vương bọn họ đều hiểu rất rõ!

Nhưng Minh Vương lại thua dưới tay của Tiêu Chính Văn rồi!

Khó có thể tưởng tượng được Tiêu Chính Văn mạnh đến mức nào!

Lúc này, Minh Vương lau vết máu trào ra trên khóe miệng, cười lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy khỏi mặt đất, nói: “Không hổ danh là vua Bắc Lương, cậu đã đạt tới cấp sáu sao rồi?”

Tiêu Chính Văn đút hai tay vào túi quần, bình thản nhìn Minh Vương, không hề giấu diếm, gật đầu nói: “Đúng vậy!”

Minh Vương mỉm cười, lấy ra một chiếc chìa khóa từ thắt lưng, sau đó ném cho Tiêu Chính Văn, nói: “Tôi thua rồi, đây là chìa khóa nhà tù đen, tuy nhiên, tôi phải cho cậu một lời khuyên, nhà tù đen không đơn giản như cậu nghĩ đâu, ở đó chính là nơi thử thách giữa sự sống và cái chết thực sự! Việc tìm kiếm thông tin từ nhà tù đen hoặc giải cứu một người khỏi đó còn khó hơn lên trời! Có năm cường giả cấp chủ soái trấn giữ ở đó, không ai là thực lực yếu cả! Theo như tôi biết, trong nhà tù đen có hai người đã đạt cấp sáu sao!”

“Ngoài ra, tôi cũng nhắc nhở cậu, Hắc Kỵ không hề đơn giản, ở mức độ nhất định, cho dù là điện Minh Vương của tôi cũng không thể so sánh được với bọn họ. Cẩn thận chút, đừng chết ở nhà tù đen. Tôi vẫn đợi cậu để khiêu chiến tiếp đấy!”

Nói xong, Harris xoay người rời khỏi sơn trang!

Tiêu Chính Văn nhìn Minh Vương Harris rời đi, sau đó nhìn chiếc chìa khóa màu đen kỳ lạ trong tay, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

Đây chính là chìa khóa của nhà tù đen sao.

Nhìn trông rất bình thường.

Hơn nữa, ý của Minh Vương Harris là trong nhà tù đen có hai cường giả cấp sáu sao?

Lúc này Long Lân và Long Nhất cùng đi tới, hỏi: “Long Vương, anh không sao chứ?”

Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Tôi không sao”.

Sau khi Lưu Thiên Đao tiễn Minh Vương đi xong, cũng nhanh chóng quay lại sơn trang, nói với Tiêu Chính Văn: “Chú thấy Minh Vương nói rất đúng, Hắc Kỵ không đơn giản, bọn họ nhất định có động cơ thầm kín! Không chỉ đơn giản là để cháu cứu thiếu đương chủ như vậy thôi đâu”.

Lúc này Tiêu Chính Văn cau mày, nghịch chiếc chìa khóa nhà tù đen trong tay, nói: “Cho dù thế nào, cháu nhất định phải tới nhà tù đen! Nếu như Hắc Kỵ cản trở cháu, cháu tiêu diệt cả Hắc Kỵ luôn!”

Khoảnh khắc đó, một luồng khí tức mãnh liệt tỏa ra từ người Tiêu Chính Văn!

Cho dù là ai đều không được phép ngăn anh đi tới nhà tù đen!

Ông nội, cháu tới rồi!

Sau đó Tiêu Chính Văn đứng dậy, tạm biệt Lưu Thiên Đao, cùng Long Lân và Long Nhất đi gặp Thẩm Dật Vân.

Lúc này, Thẩm Dật Vân cầm chiếc chìa khóa nhà tù đen trong tay, bối rối hỏi: “Chủ soái Tiêu, làm thế nào mà anh lấy được chiếc chìa khóa từ tay Minh Vương vậy? Theo như tôi biết, Minh Vương Harris vốn không phải người dễ nói chuyện!”

Tiêu Chính Văn nói: “Rất đơn giản, chúng tôi đánh một trận, ông ấy thua rồi thì chìa khóa thuộc về tôi thôi”.

Nghe thấy câu này, ánh mắt Thẩm Dật Vân có chút ghen tị!

Đánh thắng được Minh Vương?

Trong số mười hai thánh điện phương Tây, Minh Vương này nổi danh nhờ thực lực của mình!

Tiêu Chính Văn lại có thể đánh thắng được Minh Vương!

Hơn nữa nhìn bộ dạng trông có vẻ không hề hấn gì… “Chủ soái Tiêu, rốt cuộc bây giờ thực lực của anh đang ở cấp bậc nào rồi”.

Thẩm Dật Vân hỏi.

Đọc truyện chữ Full