TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 716

Chương 716: Vào nhà tù đen!

Tiêu Chính Văn hỏi Thẩm Dật Vân: “Anh Thẩm dường như rất có hứng thú thì phải?”

Thẩm Dật Vân cười nói: “Chủ soái Tiêu đừng hiểu nhầm, dù sao chúng ta có cùng đích đến là nhà tù đen, nơi đó có năm vị cường giả cấp chủ soái đang trấn giữ, còn có rất nhiều cường giả cấp chiến thần nữa”.

Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Anh Thẩm không cần lo lắng, tôi sẽ bảo vệ sự an toàn cho anh, nếu như thật sự không được thì đến lúc đó anh đừng lên đảo nữa!”

“Được vậy thì tốt quá”, Thẩm Dật Vân cười nói.

Ngày hôm sau.

Thẩm Dật Vân liên lạc với Baruch để đi ra biển.

Tại bến tàu, Baruch nhìn thấy Tiêu Chính Văn, nhiệt tình ôm anh một cái, cười nói: “Chủ soái Tiêu, đã lâu không gặp, tôi nhớ cậu chết đi được”. Tiêu Chính Văn mỉm cười lịch sự. Sau đó một nhóm người lên tàu.

Lần này, chuyến đi đến hòn đảo nhà tù đen diễn ra khá suôn sẻ.

Không đến nửa ngày, bọn họ đã gần đến hòn đảo của nhà tù đen.

Tiêu Chính Văn đứng trên boong tàu, nhìn hòn đảo nhà tù đen trước mặt, bên ngoài có đá ngầm và những vách đá dựng đứng.

Và toàn bộ hòn đảo được bao quanh bởi một hàng rào thép bê tông đen cao hơn chục mét!

Nhìn giống như một bức tường sắt vô cùng cứng cáp, không thể phá vỡ!

Cả hòn đảo chỉ có một lối vào duy nhất, bao quanh là bức tường dựng đứng, còn có một màn lưới điện, vì vậy không thể trèo vào đượ!

cRất nhanh sau đó, con tàu dừng lại ở lối vào đó.

Mọi người xuống tàu.

Baruch đứng trên tàu vẫy tay với đám người Tiêu Chính Văn, nói: “Chủ soái Tiêu, tôi ở đây đợi các anh quay lại, chỉ có thời gian ba ngày, ba ngày sau, nếu như các anh không ra, tôi sẽ đưa các thuyền viên rời đi, đây là quy tắc của nhà tù đen”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó xoay người bước lên bậc thềm đầy rêu phong đã bị nước ăn mòn!

Sau khi đi khoảng hai đến ba trăm mét, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy lối vào duy nhất dẫn vào nhà tù đen!

Lúc này!

Ở lối vào chỉ một người có thể đi qua này, một người đàn ông da ngăm đen, cởi trần, thân hình vạm vỡ, đang dùng con dao găm lóe lên ánh sáng sắc bén để cắt thịt lợn rừng quay, chiêu đãi tiệ!

cTrên cánh tay ướt đẫm mồ hôi của gã có một hình xăm nhà tù đen!

Chỉ nhìn thoáng qua, Long Lân đã nhanh chóng nhắc nhở: “Long Vương, từ khí tức của đối phương có thể nhận ra, đây là một cường giả cấp chiến thần!” Tiêu Chính Văn đương nhiên biết chuyện này, anh khẽ cau mày.

Người đầu tiên mà anh nhìn thấy ở nhà tù đen này là một cường giả cấp chiến thần!

Như vậy đủ để hiểu nhà tù đen này đáng sợ đến mức nào!

Cường giả cấp chiến thần ở trên thế giới đều là những cỗ máy giết người trên chiến trường!

Đó là sự tồn tại khiến hàng nghìn người khiếp sợ!

Là sự tồn tại mà hàng nghìn người ngưỡng mộ!

Tuy nhiên, ở đây gã chỉ là một người gác cổng không ai biết đến, mặc cho gió thổi mưa bay, ngồi ăn thịt nướng!

Thẩm Dật Vân bước tới, nói chuyện bằng tiếng Anh một cách trôi chảy.

Gã đàn ông đó đứng dậy, nhảy khỏi tảng đá, liếc nhìn ba người Tiêu Chính Văn, sau đó vươn tay ra nói: “Chìa khóa”.

Long Nhất nhanh chóng lấy chìa khóa ra ném cho gã đó.

Gã đó liếc nhìn vài cái, sau đó bỏ vào trong túi, lại nhảy lên tảng đá lớn, tiếp tục ăn thịt nướng, đồng thời dùng dao găm đập vào bức tường đằng sau cách hơn mười mét! Sau đó, cánh cửa sắt ra vào đã mở ra một cửa sổ nhỏ từ bên trong.

Một gã đàn ông có đôi mắt sắc bén liếc nhìn những người bên ngoài trước khi mở cánh cửa sắt đó ra.

Ngay sau đó, bốn lính đánh thuê trang bị súng bước ra từ phía sau cánh cửa, theo sau là một người đàn ông da vàng mặc quân phục màu đen, dắt một khẩu súng lục và một con dao chiến thuật trên eo.

Ánh mắt sắc lẹm nhìn đám người Tiêu Chính Văn trước mặt, sau đó cầm lấy chiếc chìa khóa màu đen do gã đàn ông trên tảng đá đưa cho, kiểm tra kỹ càng rồi mới lạnh lùng nói: “Một chiếc chìa khóa chỉ được phép một người vào, trong số các người ai vào?”

“Một người?”

Thẩm Dật Vân lo lắng, nói: “Không phải trước đây một chiếc chìa khóa được năm người vào sao?”

“Quy tắc đã thay đổi! Chỉ được một người vào!”

Người mặc quân phục màu đen lạnh lùng nói, hai tay vẫn ghì chặt khẩu súng lục trên eo!

Bốn tên lính đánh thuê trang bị vũ trang cũng giơ súng lên quan sát bốn xung quanh!

Thẩm Dật Vân vô cùng tức giận, nhưng anh ta không dám nói gì, quay người nói với Tiêu Chính Văn: “Chủ soái Tiêu, anh thấy thế nào?”

Tiêu Chính Văn không chút do dự, nói: “Tôi vào”. “Chủ soái!”

“Long Vương!”

“Tuyệt đối không được! Nhà tù đen này cực kỳ nguy hiểm, chúng tôi nhất định phải ở bên cạnh anh!”

Long Nhất và Long Lân đều rất lo lắng.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn lại bình thản vỗ vai hai người, cười nói: “Cứ yên tâm, tôi tự có tính toán, các anh ở bên ngoài, ba ngày sau, nếu như tôi vẫn chưa ra, các anh hãy quay về, làm theo kế hoạch tôi đã triển khai trước đó!”

“Vâng!”

Long Lân và Long Nhất đều cung kính đáp lại.

Sau đó, bọn họ nhìn Tiêu Chính Văn bước qua cánh cổng sắt, đi vào nhà tù đen. “Rầm!”

Cánh cửa sắt đóng lại, Long Lân và Long Nhất đều đứng ở cửa.

Gã đàn ông ngồi trên tảng đá ăn thịt nướng, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Long Nhất, đưa tay làm động tác cắt cổ!

Long Nhất thấy vậy, anh ta cau mày, đang định tiến tới ra tay, nhưng Long Lân ở bên cạnh nói: “Đừng gây chuyện”.

Lúc này Long Nhất mới dừng lại, lặng lẽ đứng sang một bên.

Gã đàn ông đó cười lạnh một tiếng, bình thản nằm xuống, phơi mình dưới ánh nắng mặt trời.

Cùng lúc đó.

Sau bức tường đen.

Tiêu Chính Văn đi theo những tên lính đánh thuê có trang bị súng này đi qua lối hẹp, sau đó anh bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạ!

cTrước mặt anh là một khu rừng nguyên sinh!

Hòn đảo này là một khu rừng nguyên sinh được bao quanh bảo bức tường đen vững chắc.

Hoàn toàn là một thế giới hoang dã!

Thậm chí Tiêu Chính Văn còn nghe thấy tiếng gầm rú của dã thú vọng ra từ sâu thẳm trong ngôi rừng nguyên sinh!

Ở ven đường, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xương người bị thú rừng ăn thịt!

Trên tay và chân của những người này còn có còng tay còng chân đã bị rỉ sắt!

Tù nhân ở đây đều được thả hoang sao?

Tiêu Chính Văn cau mày, gã đàn ông mặc đồng phục đen phía trước lạnh lùng nói: “Những gì anh nghĩ trong lòng hoàn toàn đúng, tù nhân ở đây đều được thả hoang, bọn họ có thể sống được hay không thì phải dựa vào bản thân, đói rồi thì ăn thịt thú hoang, uống máu động vậy hoặc tự tìm nguồn nước tự nhiên, tóm lại ở đây, sinh tồn là nguyên tắc đầu tiên, chúng tôi sẽ không can thiệp vào quá trình sinh tồn của bất kỳ tù nhân nào, thậm chí bọn họ còn có thể tấn công những binh lính đi tuần tra, ví dụ…” Vừa dứt lời! Gãn đàn ông mặc quân phục đen rút súng từ thắt lưng ra, sau đó tự bắn lên trên đỉnh đầu! Bụp! Giây tiếp theo, một gã đàn ông gày gò mặc đồng phục tù nhân, trên người nhơ nhớp đầy máu ngã từ trên cây xuống, co giật vài cái rồi ngã xuống vũng máu!

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày.

Gã đàn ông đó quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm anh, nói: “Ở đây, vũ lực là tất cả, chỉ cần anh đủ mạnh thì có thể sống tiếp! Lên xe đi, tôi đưa anh đi gặp sếp ở đây!”

Nói xong, gã đó và bốn tên lính đánh thuê nhảy lên một chiếc xe địa hình ở bên cạnh.

Tiêu Chính Văn cũng không do dự, ngồi vào vị trí ghế phụ. “Brừm!” Tiếng động cơ vang vọng cả khu rừng nguyên sinh, chiếc xe địa hình lao nhanh giữa rừng.

Trên đường đi, Tiêu Chính Văn nhìn thấy rất nhiều tù nhân ẩn nấp trong rừng rậm, anh còn cảm nhận được luồng khí tức rất mạnh mẽ, không kém gì cường giả cấp chiến thần!

Nhà tù đen này quả nhiên không tầm thường!

Tiêu Chính Văn ngồi trong xe, hỏi: “Ở đây có người nào tên là Tiêu Long không?”

Đọc truyện chữ Full