Chương 727: Thiên Tử oai phong quá
Cùng lúc đó, bên phía Tiêu Chính Văn.
Thiên Tử và ông Long nhảy từ trên máy bay chiến đấu trên không xuống.
Áo khoác trên người họ còn bay lên theo gió phát ra tiếng phần phật.
Hai bóng người lao xuống như hai tên bắn, tạo ra luồng khí lạnh lẽo.
Luồng khí này lập tức bao lấy cả nhà tù đen, rồi lan ra xung quanh.
“Thiên Tử! Ông Long!”
Lúc này Tiêu Chính Văn gật đầu tỏ ý chào.
Thiên Tử nở nụ cười hờ hững, hai tay chắp ra sau nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Khá lắm, sức mạnh của cậu lại tăng lên rồi, chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp tôi và ông Long thôi”.
Thiên Tử cũng rất ngạc nhiên, kể từ lần gặp ở Thiên Tử Các đến nay chưa được bao lâu, vậy mà Tiêu Chính Văn lại trở nên mạnh hơn.
Quả nhiên huyết thống của nhà họ Tiêu quá khủng khiếp.
Mấy chục năm trước xuất hiện một Tiêu Long đã làm chấn động hàng trăm quốc gia lớn mạnh rồi.
Hiện giờ hậu sinh khả úy, Tiêu Chính Văn đạt đến cảnh sáu sao sắp trở thành người vô địch có thể sóng vai với họ, đủ để làm chấn động hàng trăm quốc gia lớn mạnh khác.
Ông Long cũng gật đầu xem như chào Tiêu Chính Văn.
Sau đó Thiên Tử liếc mắt sang, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba cường giả sáu sao đối diện, nói: “Tôi là Thiên Tử của Hoa Quốc, không biết ba vị có ai muốn đấu với tôi không? Hay là ba người cùng lên một lần?”
Câu nói lạnh lùng như một cơn gió lạnh bỗng thoảng qua.
Tiêu Chính Văn đứng phía sau cũng không khỏi kinh ngạc khi nghe ông ấy nói vậy. Quả nhiên Thiên Tử oai thật! Vừa lên tiếng đã muốn một mình đấu với ba cường giả sáu sao.
Không hổ là Thiên Tử của Hoa Quốc.
Khí thế và uy phong mạnh mẽ như vậy khiến người khác phải sợ hãi.
Lúc này sắc mặt ba cường giả sáu sao đối diện vô cùng u ám, ba người nhìn nhau đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Nhưng sự hoảng sợ đó nhanh chóng biến mất.
Dù sao họ cũng là cường giả sáu sao.
Họ có thể đoán được Thiên Tử và ông Long vừa đến cũng đạt đến cảnh giới sáu sao rồi.
Lúc này 00 sa sầm mặt mày nói: “Thiên Tử của Hoa Quốc đích thân đến nhà tù đen quả thật khiến tôi rất bất ngờ. Nhưng nếu ông muốn một đấu ba, e là tự cao rồi đấy, cẩn thận nếu không hôm nay ông sẽ giết trong nhà tù đen, rồi lại dẫn đến cuộc đại chiến Hoa Quốc đấy”.
Ông ta vừa dứt lời.
Một luồng sáng màu vàng kim xoẹt qua trước mặt .
00Thiên Tử ra tay rồi.
Thiên Tử trong bộ Long Bào màu vàng kim đột ngột tấn công.
Cả người 00 lập tức bị đánh văng ra xa.
00 bất ngờ văng ra ngoài, đập người vào cây thậm chí làm ngã mấy cây cổ thụ đằng sau mới rơi xuống đất.
Cả hiện trường đều như chết lặng.
Vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào 00 bị đánh văng ra xa mấy trăm mét.
00 gắng gượng đứng lên từ trong đống cây, ôm ngực phụt ra một ngụm máu. Ông ta giơ tay lên lau đi, vẻ mặt cực kỳ hung ác gầm lên: “Giết!”
Ngay lập tức 02 và 03 ra đòn!
Dường như chỉ trong phút chốc họ đã bày ra chiêu thức tàn nhẫn nhất tấn công về phía Thiên Tử trước mặt. Nhưng! Thiên Tử bỗng xoay người, ánh mắt sắc bén, ẩn chứa trong đó là sát khí và uy lực kinh người. “Rầm!” Ngay sau đó!
Thiên Tử nhấc chân lên đá một cú về phía 03.
03 không phản ứng kịp nên bị đá văng ra xa.
Đồng thời, Thiên Tử giơ tay lên đè con dao Butterfly của 03, vung tay lên. Con dao Butterfly nhanh như chớp đâm xuyên qua vai của 03, ghim cô ta lên một cây cổ thụ cao ngút trời.
Cách thức ra chiêu, sức mạnh bạo phát này khiến Tiêu Chính Văn kinh ngạc không nói nên lời.
Hóa ra Thiên Tử mạnh như vậy!
Trong tích tắc đã đánh bại được hai cường giả sáu sao.
Lúc này thấy 03 bị đánh văng ra xa rồi bị ghim lên trên cây cổ thụ cao ngút trời, 02 cũng không tấn công ông ấy nữa mà đứng tại chỗ vừa tức giận vừa thận trọng nhìn Thiên Tử.
Thiên Tử chắp hai tay sau lưng, miệng nhếch lên nụ cười hờ hững, đôi mắt lóe lên tia hung ác.
“Ba vị còn muốn đánh nữa không?” Thiên Tử hỏi. Lúc này 00 ôm ngực từ xa chậm rãi bước đến, tiện tay rút con dao Butterfly trên vai 03 đang bị ghim trên cây xuống.
03 cũng theo đó ngã xuống đất, che đi đầu vai đã nhuốm đầy máu, cực kỳ tức giận nhìn chằm chằm Thiên Tử.
00 lướt nhìn Thiên Tử, ông Long và Tiêu Chính Văn, cuối cùng chắp tay nói: “Thiên Tử của Hoa Quốc quả nhiên rất lợi hại, hôm nay tôi nhận thua”. Nói xong 00 dẫn 02 và 03 rời đi.
Sau đó Thiên Tử xoay người lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu còn gì cần làm nữa không?”
Tiêu Chính Văn cau mày nói: “Tôi muốn đến khu giam giữ để tìm ông nội tôi”.
Thiên Tử nghĩ một lúc rồi nói: “Ừ, chúng tôi đợi cậu ở ngoài, nếu tìm được ông của cậu thì truyền lời của tôi cho ông ấy, Hoa Quốc không hổ thẹn khi có ông ấy. Nếu không tìm được thì cậu cũng đừng ở trong đó quá lâu, nơi này có cường giả”.
Nghe vậy Tiêu Chính Văn sửng sốt, hỏi: “Còn có cường giả khác nữa sao?”
Sắc mặt Thiên Tử u ám gật đầu nói: “Đúng vậy, còn có cường giả, mạnh hơn cả tôi và ông Long”.
Khi nói câu này, ánh mắt sâu thẳm của Thiên Tử cứ nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó ở phía xa xa kia.
Cảm giác đó không sai đâu.
Cường giả vượt cả cấp bậc chủ soái mới có hơi thở như vậy.
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi, lái chiếc xe việt dã đi đến khu giam giữ của nhà tù đen cùng Long Lân.
Không lâu sau, họ đã đến một lô cốt ở trung tâm nhà tù đen.
Đến nơi rồi họ mới nhận ra toàn bộ lực lượng canh giữ của tòa lô cốt đều không còn nữa.
Từng thi thể ngã xuống dưới.
Thậm chí không có ai còn nhúc nhích cả.
Long Lân nhíu mày kiểm tra thương tích của mấy thi thể này, sau đó lắc đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Long Vương, đều bị giết bằng một chiêu!
Đáng sợ nhất là hình như họ đều chết cùng lúc. Không thể tưởng tượng được chiến lực khủng khiếp như vậy!”
Tiêu Chính Văn gật đầu nhanh chóng đi vào trong tòa lô cốt. Vào trong rồi anh mới phát hiện trong căn phòng bí mật có một thi thể.
Anh bước đến kiểm tra phát hiện dưới lòng bàn tay của thi thể là một hàng chữ ngoằn ngoèo được viết bằng máu: “Tiêu Long giết tôi!”
“Thiên Vương…” Sáu chữ! Sáu chữ ngắn gọn!
Nhưng lại khiến Tiêu Chính Văn run rẩy.
Tiêu Long?
Ông nội vừa mới ở đây!
Người này bị ông nội giết!
Vậy mấy binh lính canh gác bên ngoài thì sao?
Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày cấp tốc tìm kiếm trong căn phòng bí mật.
Sau đó anh thấy một cái camera ở góc bên trên.
Tiếp đó, anh lấy thẻ nhớ trong camera ra, chắc chắn camera có quay lại mọi chuyện vừa xảy ra trong căn phòng bí mật!
Kiểm tra kỹ một lần, không phát hiện ra những thứ khác nữa, lúc này Tiêu Chính Văn mới ra khỏi căn phòng bí mật.
Không tìm được ông nội, không có bất kỳ manh mối nào.
“Long Vương, tiếp theo chúng ta đi đâu?”, Long Lân hỏi.
Tiêu Chính Văn thở dài nhìn thẻ nhớ trong tay nói: “Đến phòng giam số mười tám, khu giam giữ số ba, dẫn Likens ra ngoài”.
Đây là lời hứa của Tiêu Chính Văn với Thẩm Dật Vân.
“Vâng!”
Không lâu sau, Long Lân dẫn một người đàn ông da trắng từ khu giam giữ số ba ra.
Sau khi ra khỏi khu giam giữ số ba, tên này tỏ ra rất kiêu ngạo, hai tay đút vào túi quần, khinh thường đi về phía Tiêu Chính Văn, cao ngạo nói bằng tiếng nước ngoài.
Thấy Tiêu Chính Văn không để ý đến mình, Likens mới nói bằng tiếng Hoa Quốc: “Này, Thẩm Dật Vân bảo các người đến cứu tôi à? Anh ta đâu?
Phụ nữ tôi muốn đâu? Mẹ nó, các người làm ăn kiểu gì vậy? Không biết dẫn mấy người phụ nữ vào cho ông đây chơi đùa chút sao?”
“Còn bảo mấy tên da vàng Hoa Quốc đến cứu tôi! Fuck! Sao cái tên Thẩm Dật Vân này lại tìm mấy tên Hoa Quốc rác rưởi đến cứu tôi chứ!”