TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 777

Chương 777: Cú đấm chết người

Bên phía Tiêu Chính Văn.

Bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Mặc dù anh đã nói những lời tàn nhẫn như vậy nhưng nhiều người vẫn nghĩ anh đang nói khoác, dù sao khoảng cách chênh lệch giữa hai người quá lớn.

Wharton cao gần hai mét, còn Tiêu Chính Văn thì chỉ một mét tám lăm.

Hơn nữa có nhiều người từng nhìn thấy bộ sưu tập huy chương chiến đấu của Wharton, họ biết một khi ông ta lên võ đài thì sẽ khiến đối thủ thua thảm hại đến thế nào.

Dù trên võ đài có quy tắc nhưng Wharton cũng từng đánh chết đối thủ bằng tay không.

Huống gì trận quyết đấu ngày hôm nay là trận không có quy tắc, hơn nữa hai bên đều đã ký vào giấy chịu trách nhiệm về sự sống còn của mình.

Khi Tiêu Chính Văn đứng trong phòng nghỉ, bỗng dưng có người lao đến nói với anh: “Anh Tiêu, tôi thấy anh vẫn chưa mua bảo hiểm tai nạn thân thể, anh có cần mua một khoản không?”

“Bên chúng tôi có ưu đãi, bất kể là bị thương tật hay gãy chân, thậm chí là gãy xương đều được thanh toán”.

Thậm chí còn có người đến khẽ nói với Tiêu Chính Văn: “Anh cố lên nhé, tôi đã cược anh sẽ bị đánh gục trong vòng mười phút rồi, trong vòng mười phút anh nhất định phải ngã xuống đấy!”

Đầu Tiêu Chính Văn xuất hiện đầy dấu chấm hỏi, anh không ngờ chuyện này còn có thể mở một bàn cược như vậy.

Cuối cùng người dẫn chương trình bước lên sân đấu, kích động nói: “Hôm nay tại võ đài này sẽ có một trận đấu giữa hai đối thủ có sự chênh lệch sức mạnh cực lớn”.

“Không có quy tắc, không giới hạn về thời gian, đánh cho đến khi một bên bị hạ gục hoặc hô đầu hàng thì dừng, đây sẽ là một trận đấu đầy máu lửa”.

Sau khi nói xong câu này, người dẫn chương trình bèn đi xuống, sau đó nói với trợ lý: “Chắc có lẽ trận đấu hôm nay kết thúc nhanh thôi, gọi cho vợ tôi bảo cô ấy chuẩn bị bữa tối giúp tôi”.

Không một ai cho rằng Tiêu Chính Văn có cơ hội giành phần thắng, có thể chống đỡ được bao lâu trên võ đài thì phải xem Tiêu Chính Văn chạy nhanh thế nào.

Sau thời gian chuẩn bị, Wharton đã cởi áo khoác ngoài vướng víu ra để trần thân trên, chỉ mặc quần thể thao bước lên võ đài, thậm chí ông ta còn không đeo găng tay.

Vì ông ta nghĩ găng tay chỉ làm vướng víu cho việc ông ta ra đòn với Tiêu Chính Văn mà thôi.

Ngay lúc Tiêu Chính Văn sắp bước lên đài thì bỗng có một người chạy đến trước mặt Wharton giành bước lên võ đài trước Tiêu Chính Văn.

Người đó cũng mặc một bộ đồ của võ sĩ quyền anh, sau khi bước lên võ đài, anh ta làm tư thế chuẩn bị tấn công, nhìn Wharton với vẻ thù hằn.

“Khoan đã… người đứng trên võ đài là ai vậy? Người này là… Phương Minh – quán quân quyền anh của Giang Trung!”

Họ nhận ra võ sĩ quyền anh đứng trên võ đài.

Lúc này khán giả bên dưới xôn xao bàn tán, họ vẫn nghĩ Tiêu Chính Văn sợ quá định rút lui vào thời điểm mấu chốt nên bảo người khác đánh thay mình.

Thế nhưng Tiêu Chính Văn cũng không biết tại sao Phương Minh này lại đột ngột chạy lên võ đài như vậy.

Phương Minh chỉ vào Wharton nói: “Mục tiêu của tôi là muốn thách đấu với ông, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được ông ở đây, tôi nhất định phải thách đấu với ông!”

Không ngờ Phương Minh này lại muốn thách đấu với Wharton.

Điều này khơi gợi hứng thú của không ít khán giả bên dưới.

Vì họ nghĩ Wharton đánh Tiêu Chính Văn thì là đang ỷ lớn ăn hiếp nhỏ, nhưng nếu Phương Minh đánh với Wharton thì sẽ rất đáng xem.

Chí ít Phương Minh cũng là võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp, mặc dù dáng người của cả hai chênh lệch khá nhiều nhưng nói sao thì xác suất Phương Minh giành phần thắng vẫn cao hơn Tiêu Chính Văn.

“Trước đây ông từng lên mạng sỉ nhục võ sĩ quyền anh ở nước tôi là rác rưởi, chỉ điều này thôi tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông!”

Phương Minh đứng thẳng người nói.

Lúc này mấy người khác mới ý thức được, hóa ra Wharton cũng có thù oán với võ sĩ quyền anh Hoa Quốc.

“Đúng vậy, tôi từng nói thế, lẽ nào tôi nói không đúng sao? Hay là nói hôm nay cậu không phục? Về phương diện chiến đấu, các người không bao giờ có thể so được với chúng tôi! Thể lực của người Hoa Quốc kém hơn bọn tôi rất nhiều”.

Wharton thả lỏng đầu ngón tay của mình.

Quả nhiên câu nói này đã khiến không ít người tức giận, đây không chỉ là đang xem thường quyền anh Hoa Quốc mà thậm chí còn xem thường cả một quốc gia.

Wharton lại không quan tâm, bởi vì khán giả bên dưới không đánh lại ông ta.

Ông ta chưa từng nói lý với người khác vì nắm đấm của ai mạnh thì người đó là đạo lý.

“Phương Minh, cố lên, hạ gục ông ta đi!”

“Đúng đó, tôi cổ vũ cho cậu Phương Minh, đánh bại tên hống hách tự cao tự đại này đi!”

“Nếu cậu đánh bại được ông ta, cậu chính là anh hùng của bọn tôi, là anh hùng của cả sàn đấu”.

Lúc này rất đông người đều ủng hộ Phương Minh, hy vọng Phương Minh có thể ra tay dạy dỗ tên Wharton ngông cuồng này.

Thấy nhiều người cổ vũ cho mình như vậy, Phương Minh thầm cảm thấy đắc ý.

Vì anh ta đã đánh quyền anh nhiều năm nhưng mãi vẫn không có cơ hội được nhiều người chú ý đến vậy, cũng không có cơ hội lưu danh ở nước ngoài.

Hôm nay anh ta thách đấu với Wharton chính là cơ hội để tên tuổi vinh danh khắp nơi.

Chỉ cần anh ta có thể đánh bại được Wharton thì chắc chắn sẽ được câu lạc bộ để mắt đến, sẽ có cơ hội ra nước ngoài thi đấu.

Lúc này cả sân vận động đều đang cổ vũ cho Phương Minh, đây là khoảnh khắc vinh quang mà anh ta chưa từng được cảm nhận.

Phương Minh hỏi: “Lẽ nào ông không dám nhận lời thách đấu của tôi sao?”

Wharton cười nói: “Nếu cậu đã không biết tự lượng sức mình như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”

“Vậy được, tôi chấp nhận lời thách đấu của cậu, hôm nay tôi phải đánh bại hết cả hai người các cậu!”

Wharton cảm thấy thêm một người nữa cũng không sao, dù sao bất kể là Phương Minh trước mặt hay là Tiêu Chính Văn đi chăng nữa đều không thể đỡ nổi mấy đòn của mình.

“Tốt, vậy tôi đấu với ông một trận trước, kẻo lát nữa ông đánh với Tiêu Chính Văn xong mới đánh với tôi thì lại nói chúng tôi lấy nhiều đánh ít, bắt nạt ông nữa”.

Sự động viên, cổ vũ của mọi người đã khiến Phương Minh rất tự tin.

Lúc này trọng tài đã lên sàn đấu đứng giữa hai người.

“Chào… trận đấu bắt đầu!”

Hô xong ông ta bèn lui đến một bên của võ đài, bỗng dưng cảm nhận được một cơn gió mạnh lướt qua trước mặt mình.

Đó là Quyền Phong, nó đáng sợ đến nỗi không thể mở mắt ra được.

Sức bùng nổ cực mạnh của Wharton như một quả bom đột ngột phát nổ trên sàn đấu.

Chỉ thấy ông ta bỗng giơ tay ra đánh một quyền về phía trước, Phương Minh thậm chí còn không kịp tránh, chỉ có thể giơ tay ra cản lại.

“Ầm!”

Đòn đánh này quá mạnh đã làm gãy hai tay của Phương Minh, đập vào mặt Phương Minh một cách dữ dội.

Cơ thể Phương Minh như viên đạn văng ra khỏi võ đài, nửa người đập vào tường rồi lọt thỏm vào trong đó.

Yên tĩnh.

Khán giả đều chết lặng.

Toàn bộ võ đài im lặng đến mức nghẹt thở, họ nhìn Phương Minh đang lọt thỏm vào bức tường trước mặt.

Lúc này mặt Phương Minh be bét máu, dường như đã mất đi ý thức, nửa người lọt vào trong bức tường không thể động đậy.

Một lát sau, trọng tài mới hô lên: “Nhân viên y tế, gọi nhân viên y tế đến!”

Không lâu sau, một nhóm bác sĩ và y tá chạy đến, cẩn thận đỡ Phương Minh ra khỏi bức tường.

Phóng viên cũng lao đến, bác sĩ xoay người lại lắc đầu.

“… Chết rồi, Phương Minh đã bị đánh chết chỉ bằng một đòn, cú đấm này không chỉ khiến xương anh ta vỡ vụn mà cột sống cũng bị gãy, dù có cứu được cũng bị liệt cả người…”

Nghe bác sĩ nói vậy, lòng ai cũng nặng trĩu.

Sao Wharton này lại khủng bố đến vậy chứ!

Chỉ một đòn thôi đã đánh chết võ sĩ quyền anh rồi!

“Thôi xong, tôi thấy Tiêu Chính Văn sắp tiêu rồi, đối thủ này mạnh như vậy, anh ta phải làm sao đây…”

Mấy người khác cũng cảm thấy Tiêu Chính Văn sắp gặp nguy hiểm.

“Không đánh lại, thật sự không đánh lại đâu… Có thể đánh với đối phương thế nào được. Võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp cũng bị đánh chết đây này. Nếu Tiêu Chính Văn lên sàn đấu thì chẳng phải không cần đánh cũng bại rồi sao?”

“Tôi thấy tập đoàn Vy Nhan đã có thể liên hệ với đội ngũ tang lễ được rồi đấy”.

“Cần anh nhắc chắc? Lúc nãy tôi thấy đã có đội ngũ chuyên nghiệp nhấc quan tài đợi sẵn bên ngoài rồi”.

Sau khi đánh bại Phương Minh, Wharton càng hống hách hơn.

Ông ta giơ nắm đấm lên nói: “Tôi đã nói rồi, các người đều là lũ rác rưởi, không đánh lại tôi đâu, ngay cả một đấm của tôi mà cũng không đỡ nổi cơ mà!”

“Tiêu Chính Văn, mày thấy rồi chứ? Đây chính là sự lợi hại của tao. Mày đừng chạy trốn, bây giờ nhiều người đang nhìn mày đấy, nếu mày dám chạy thì tao sẽ đến công ty của mày, đánh chết hết toàn bộ người trong công ty mày đấy!”

Wharton đứng trên võ đài bật cười, liên tục thể hiện sức mạnh của mình.

Đọc truyện chữ Full