Chương 778: Không còn sức đánh trả
Không ai dám cãi lại ông ta, cũng không ai dám nói gì nhiều vì bản lĩnh của Wharton khiến họ cảm thấy sợ hãi.
Dù bị Wharton sỉ nhục, dù không cam lòng nhưng không ai dám nói thêm một câu nào.
Bây giờ họ chỉ mong ai đó có thể đứng ra hung hăng dạy dỗ Wharton một trận, nhưng sau khi Phương Minh bị đánh bại bởi một đòn của ông ta, nhiều người đã bình tĩnh lại.
Họ biết không có ai có thể trở thành đối thủ của Wharton nữa, dù mọi người ở sàn đấu này cùng đứng lên chống lại Wharton thì Wharton cũng có thể đánh gục hết tất cả bọn họ.
Cùng lúc đó, Wharton đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn, cúi đầu nhìn xuống anh, lạnh lùng khẽ nói mấy lời mà chỉ có hai người mới nghe được: “Vua Bắc Lương, dù mày sống mai danh ẩn tích ở đây đi chăng nữa thì tao cũng sẽ đánh bại mày. Tao nhất định sẽ trả mối thù cho anh tao – Michael”.
Nghe ông ta nói vậy, Tiêu Chính Văn nhướng mày xem như đã rõ lý do tại sao Wharton lại có thù hằn với mình như vậy rồi.
Hóa ra là vì Michael.
“Mười phút nữa sẽ bắt đầu trận đấu tiếp theo”.
Tâm trạng người dẫn chương trình không tốt lắm, ông ta nói với mọi người tại sàn đấu.
Không lâu sau, mười phút trôi qua, trên võ đài lại vang lên hồi chuông.
Sau đó người dẫn chương trình lại bước lên đài lần nữa, tuyên bố trận đấu thứ hai sắp bắt đầu.
Wharton đã bước lên đài trước, khinh bỉ ngoắc ngón tay với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn lập tức nhảy lên võ đài, mắt nhìn về phía gã đàn ông cao to trước mặt.
Lúc này cả sàn đấu rơi vào yên lặng, mọi người còn đang đắm chìm trong thảm cảnh lúc nãy, thậm chí không có ai cổ vũ cho Tiêu Chính Văn, không ai reo hò cho anh.
Lúc này cũng không biết ai hô lên: “Tiêu Chính Văn, cố lên! Đánh bại Wharton đi!”
Nghe được tiếng hô này, Tiêu Chính Văn xoay người lại nở nụ cười rất tự tin.
Những người khác cũng theo đó dần bắt đầu cổ vũ cho Tiêu Chính Văn.
“Cố lên! Đánh bại tên khốn xúc phạm đến đất nước chúng ta!”
“Cố lên! Sống sót được là tốt! Anh là dũng sĩ thật sự!”
Họ không mong đợi Tiêu Chính Văn có thể thắng, chỉ mong Tiêu Chính Văn có thể đánh trả lại đòn của Wharton, sống sót dưới bàn tay của Wharton.
Trọng tài đi đến trước mặt hai người, vẫy tay rồi nói với họ: “Trận đấu bắt đầu!”
Trận đấu vừa bắt đầu, Wharton vung chân đá về phía Tiêu Chính Văn.
Tốc độ của ông ta cực kỳ nhanh, mục đích là muốn đánh cho Tiêu Chính Văn trở tay không kịp, muốn làm gãy chân Tiêu Chính Văn để anh có muốn chạy cũng không thể chạy, chỉ có thể mặc cho ông ta tấn công.
Thế nhưng Tiêu Chính Văn phản ứng cũng rất nhanh, anh nhảy về phía trước nhẹ nhàng né được đòn tấn công của đối phương.
Lúc này Wharton mới nhận ra Tiêu Chính Văn không phải là người dễ bắt nạt.
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng là vua Bắc Lương, chắc chắn mạnh hơn người bình thường.
“Khá lắm, như vậy mới thú vị!”
Chỉ mới một đòn nhưng Wharton cảm thấy phấn khích. ông ta sải một bước về phía trước, sau đó tung cú đấm về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, lùi lại một bước sau đó đánh mạnh về phía Wharton!
Khoảnh khắc đó, hai đòn tấn công va chạm vào nhau.
Một âm thanh như tiếng xương vụn vỡ vang lên, không ít người nhắm mắt lại không dám nhìn tiếp, họ nghĩ tay của Tiêu Chính Văn chắc chắn gãy luôn rồi.
Sau đó họ lại nghe Wharton hét lên thảm thiết.
Họ mở mắt ra nhìn lại thấy cánh tay của Wharton văng ra phía sau như cánh diều bị đứt dây.
Khoảnh khắc tiếp xúc với đòn của Tiêu Chính Văn, cánh tay Wharton gãy nát.
“Sao lại thế này? Tại sao trong người mày lại có sức mạnh kinh khủng như vậy?”
Wharton kinh ngạc thốt lên.
Tiêu Chính Văn bước lên một bước, nắm đấm đã biến thành con dao cầm tay, con dao để ngay lên cổ Wharton, anh vươn tay ra đụng ngay trước cổ họng của Wharton.
Wharton chỉ cảm thấy cổ họng đau đớn, ông ta lùi về sau mấy bước, muốn lên tiếng nhưng không thể nào phát ra âm thanh được. Ngay giây phút vừa nãy, Tiêu Chính Văn đã hủy hoàn toàn dây thanh quản của ông ta.
Tiêu Chính Văn giơ tay ra đấm thẳng vào bụng Wharton làm ông ta cong người xuống nôn hết những thứ vừa ăn lúc sáng.
Sau đó Tiêu Chính Văn túm lấy tóc Wharton, đầu gối liên tục thúc vào mặt ông ta.
Anh như dùng hết sức lực vào từng cú thúc đó.
Chẳng ai ngờ được trên võ đài Tiêu Chính Văn lại túm lấy Wharton rồi đánh ông ta tả tơi như vậy.
“Sao có thể chứ…”
“Trời ạ, tôi không bị hoa mắt đấy chứ? Wharton thế mà lại bị xách đầu lên đánh tơi bời kìa”.
“Đánh hay lắm! Tiêu Chính Văn cố lên!”
Khán giả bên dưới đều sửng sốt không dám tin, nhưng sau đó vẫn không kiềm được mà phấn khích cổ vũ cho Tiêu Chính Văn.
Wharton không còn sức đánh trả nữa.